Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lê Viện nằm trên chiếc giường lớn trải ga lụa đen tuyền, sắc đen càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà như sứ của cô. Đầu óc cô quay cuồng trong cơn mê, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, chỉ cảm thấy cơ thể như đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa vô hình. Cơn nóng lan từ trong xương tủy, khiến cô vặn vẹo, khao khát một sự giải tỏa mà chính cô cũng không hiểu rõ.
“Nước… khát quá… cho tôi nước…” Cô nỉ non, giọng nói yếu ớt, đứt quãng.
Trương Vũ Khải đứng bên cạnh giường, ánh mắt rực lửa nhìn ngắm “tác phẩm nghệ thuật” của mình. Hắn mềm lòng, rót một ly nước lạnh, nâng đầu cô dậy mớm cho cô uống. Dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, nhưng chẳng thể dập tắt cơn khát dục vọng đang bùng cháy bên trong.
Hôm nay Lê Viện mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi và váy tennis ngắn xếp ly. Trong lúc giãy giụa vì nóng, chiếc váy đã tốc lên cao, phơi bày đôi chân thon dài nuột nà và chiếc quần lót màu trắng đơn thuần, ôm trọn lấy vùng tam giác bí ẩn. Hình ảnh ngây thơ nhưng lại gợi tình đến chết người ấy khiến hơi thở của Vũ Khải trở nên nặng nhọc.
Hắn cầm lấy chiếc máy quay cầm tay, từ từ di chuyển ống kính từ bàn chân nhỏ nhắn, lướt dọc theo bắp chân thon thả, lên đến đùi non trắng mịn và dừng lại ở nơi tư mật được che đậy bởi lớp vải mỏng manh.
“Bảo bối… em đẹp quá…”
Hắn thì thầm, giọng nói run rẩy vì kích thích. Hắn đưa đầu thanh camera, lạnh lẽo và cứng rắn, kẹp vào giữa hai đùi non của cô, rồi từ từ cọ xát nhẹ nhàng lên đáy quần lót.
“A… ư… lạnh…” Lê Viện rên lên, vặn mình khó chịu nhưng lại vô thức kẹp chặt chân lại, giữ lấy vật thể lạ đang mang lại khoái cảm kỳ dị kia.
Hệ thống camera giấu kín tứ phía trong phòng đang âm thầm ghi lại tất cả. Từng cử chỉ biến thái, từng cái vuốt ve của hắn đều được lưu giữ.
“Sao lại mặc váy ngắn thế này hả?” Vũ Khải gằn giọng, bàn tay hắn bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô. “Lúc nãy ở bữa tiệc, mấy thằng chó chết kia cứ nhìn chằm chằm vào chân em. Anh muốn móc mắt bọn chúng ra!”
Cơn ghen tuông bệnh hoạn hòa lẫn với dục vọng khiến hắn càng thêm điên cuồng. Hắn vẫn dùng thanh camera cọ xát vào nơi nhạy cảm nhất của cô, mặc kệ cô nỉ non cầu xin hay rên rỉ. Một tay hắn vò nát bầu ngực mềm mại qua lớp áo sơ mi, tay kia giữ chặt hông cô. Hắn cúi đầu, hôn lên đùi cô, rồi liếm láp dọc theo đường cong tuyệt mỹ ấy. Lưỡi hắn nóng hổi lướt trên da thịt mát lạnh, chạm vào thanh camera lạnh lẽo tạo nên một sự tương phản kích thích đến rợn người.
Vứt camera sang một bên, Vũ Khải ngồi bên mép giường, xoay người Lê Viện lại, kéo mông cô sát về phía mình, hai chân cô gác lên vai hắn, mở rộng ra một tư thế mời gọi xấu hổ. Hắn cúi xuống, ngậm lấy đáy quần lót của cô. Hơi nóng từ miệng hắn phả qua lớp vải cotton mỏng manh, thẩm thấu vào hoa huyệt đang rỉ nước.
“Ưm… ngứa… khó chịu quá… ư…” Lê Viện khóc nấc lên. Cảm giác bị trêu chọc bên ngoài mà không được chạm vào da thịt trực tiếp khiến cô bứt rứt như có kiến bò trong xương.
Trương Vũ Khải như kẻ điên loạn lạc vào mê cung tình ái. Hắn cắn xé chiếc quần lót mỏng manh của cô, từ hôn hít chuyển sang liếm láp, rồi dùng răng xé toạc lớp vải cản đường. Khi đóa hoa hồng hào, ướt đẫm mật dịch hiện ra trước mắt, hắn không kiềm chế được mà vùi mặt vào, lưỡi hắn linh hoạt tách mở những cánh hoa, thâm nhập vào khe suối nhỏ hẹp, liếm mút tham lam.
“Á… đừng… a…”
Lê Viện giật nảy người, những ngón tay bấu chặt vào ga giường. Khoái cảm ập đến quá mạnh mẽ và đột ngột khiến cô vừa sợ hãi vừa đê mê.
Vũ Khải ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu dục vọng nhìn cô. Hắn giải phóng con quái vật đã cương cứng đến đau nhức của mình, gí sát vào cửa huyệt nhỏ bé đang co rút.
“Bảo bối, từ nay em là của anh. Chỉ một mình anh thôi!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi thúc mạnh hông. Côn thịt to lớn xé toạc sự trinh nguyên, lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Đau đớn và khoái cảm hòa quyện, Lê Viện hét lên một tiếng thất thanh rồi bị hắn nuốt trọn bởi nụ hôn cuồng nhiệt. Hắn nhào nặn bầu ngực cô như bột mì, va chạm xác thịt vang lên tiếng “bạch bạch” dâm dục trong căn phòng vắng.
Dưới hàng chục ống kính camera vô cảm, Trương Vũ Khải biến Lê Viện – cô nữ sinh thanh thuần – trở thành người đàn bà của riêng hắn, ghi lại từng khoảnh khắc cô bị hắn chiếm đoạt, từng giọt nước mắt, từng tiếng rên rỉ dâm đãng mà chính cô cũng không kiểm soát được. Hắn thao cô suốt một đêm dài, bắn vào tử cung cô không biết bao nhiêu lần, đánh dấu chủ quyền lên từng tấc da thịt.
Sáng hôm sau, khi thuốc hết tác dụng, Lê Viện tỉnh dậy tại nhà mình với cơ thể đau nhức rã rời. Những vết bầm tím lốm đốm trên người khiến cô hoang mang tột độ. Nhưng ký ức đêm qua chỉ là một màn sương trắng xóa. Cô sợ hãi gọi điện hỏi Vũ Khải, và nhận được câu trả lời thản nhiên đến lạnh lùng:
“Cậu say quá, tự bắt taxi về mà? Không nhớ gì sao?”
Lê Viện cắn môi, chấp nhận lời giải thích đó dù trong lòng đầy nghi hoặc. Cô không hề biết rằng, cơn ác mộng của đời mình mới chỉ vừa bắt đầu.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận