Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lê Viện cố gắng chôn vùi những hoài nghi và cảm giác đau đớn mơ hồ của đêm hôm đó vào dĩ vãng. Cô tự nhủ rằng có lẽ mình đã quá chén và vấp ngã đâu đó. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong yên bình giả tạo suốt năm tháng tiếp theo.
Bước vào cánh cổng đại học, Lê Viện vẫn giữ vẻ đẹp thanh khiết và tính cách khép kín như xưa. Cô học cùng trường với Trương Vũ Khải, và hắn vẫn đóng vai một người bạn tốt, luôn quan tâm, chăm sóc cô. Mọi thứ tưởng chừng như êm đềm cho đến một buổi tối định mệnh.
Điện thoại của Lê Viện liên tục rung lên. Những tin nhắn từ một số lạ, ban đầu chỉ là những ký tự vô nghĩa, sau đó là những lời lẽ đe dọa mơ hồ.
“Ai nhắn tin cho cậu mà nhiều vậy?” Vũ Khải ngồi đối diện trong thư viện, ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt hắn trong veo vẻ tò mò vô hại.
“Không có gì đâu, chắc là nhầm số hoặc mấy tin nhắn rác.” Lê Viện lắc đầu, cố giữ vẻ bình thản nhưng ngón tay đã hơi run rẩy. “Mình định tối về sẽ chặn số này.”
Nhưng tối hôm đó, khi cô vừa về đến phòng trọ, định bụng thực hiện thao tác chặn số, thì một tin nhắn mới được gửi đến. Lần này không phải là chữ, mà là một video clip dài 40 giây.
Tò mò và linh cảm chẳng lành, cô nhấn vào xem. Ngay lập tức, chiếc điện thoại suýt rơi khỏi tay cô.
Trong clip, một cô gái có khuôn mặt giống hệt Lê Viện đang ở trong tư thế vô cùng nhục nhã. Cô gái ấy chống hai tay lên lan can cửa sổ kính sát đất, mông chổng cao, hai chân dang rộng hết cỡ. Từ phía sau, một người đàn ông – bị làm mờ mặt và cơ thể, chỉ lộ ra phần hông và dương vật thô to – đang ra sức đâm rút điên cuồng vào cơ thể cô gái. Góc quay cực kỳ ác ý, zoom cận cảnh vào nơi giao hợp ướt át, tinh dịch trắng đục trào ra từ tiểu huyệt theo từng nhịp thúc, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Biểu cảm trên gương mặt cô gái trong clip vừa đau đớn vừa dâm đãng đến khó tin, đôi mắt mơ màng không tiêu cự, miệng rên rỉ những âm thanh mà Lê Viện không dám tin là của mình.
Mặt Lê Viện tái mét, cắt không còn giọt máu. Cô ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, tay bịt miệng để không hét lên. Chưa kịp hoàn hồn, tin nhắn thứ hai lại đến. Một clip khác dài 20 giây. Lần này, cô nằm sấp trên giường, người đàn ông đè nặng lên lưng cô, tiếp tục hành hạ thân xác cô như một con búp bê tình dục vô tri.
Đầu óc Lê Viện như nổ tung. Cô nhận ra khung cảnh đó, bộ váy đó… chính là đêm tiệc liên hoan! Cô đã bị cưỡng hiếp!
Run rẩy, cô nhắn lại: “Anh là ai? Anh muốn gì?”
Ở đầu dây bên kia, Trương Vũ Khải đang nằm thư thái trên giường lớn, nụ cười trên môi hắn kéo dài đến mang tai, đầy vẻ bệnh hoạn và thỏa mãn. Hắn chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu.
“Gửi ghi âm giọng rên của cô cho tôi. Ít nhất phải 5 phút!” Hắn gõ phím, từng chữ như mũi dao đâm vào tim Lê Viện. “Phải rên thật dâm đãng vào, giống như mấy con diễn viên JAV ấy! Tôi cho cô 2 tiếng. Nếu không, ngày mai cả trường đại học sẽ được xem những thước phim tuyệt vời này.”
Lê Viện cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Cô biết mình đã bị cưỡng hiếp, nhưng báo cảnh sát ư? Với những hình ảnh nhục nhã này, danh dự của cô sẽ tan tành mây khói. Hơn nữa, nhìn vào nội thất sang trọng trong clip, cô lờ mờ đoán ra kẻ đó có gia thế không tầm thường. Sự sợ hãi và tủi nhục bủa vây lấy cô.
Không còn cách nào khác, Lê Viện cắn chặt môi đến bật máu, run rẩy mở máy tính, tìm kiếm những bộ phim người lớn để học cách rên rỉ. Từng âm thanh dâm dục vang lên trong căn phòng vắng khiến cô buồn nôn. Cô nhắm mắt, tưởng tượng ra cảnh mình bị chà đạp, nước mắt lăn dài trên má. Cô bật ghi âm, cố ép cổ họng phát ra những tiếng “A… ư… sướng quá… mạnh nữa đi…”
Cảm giác ghê tởm bản thân dâng trào, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Đúng hai tiếng sau, cô gửi file ghi âm dài 5 phút cho hắn.
Vũ Khải nhận được tin nhắn, đeo tai nghe vào, nhắm mắt tận hưởng. Tiếng rên rỉ của cô, dù là giả tạo, vẫn khiến hắn hưng phấn tột độ. Hắn còn nghe được cả tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn trong đó. Cô đang khóc. Điều đó càng làm hắn thấy kích thích hơn.
Hắn không trả lời ngay, mà tàn nhẫn gửi lại một clip khác dài đúng 5 phút kèm dòng chữ ngắn gọn: “Đáp lễ.”
Lê Viện mở ra xem, và lần này cô thực sự chết lặng. Trong clip, cô đang quỳ dưới chân người đàn ông, đôi bàn tay nhỏ bé vụng về cầm lấy côn thịt to lớn của hắn. Cô – người con gái vốn dĩ kiêu kỳ, ít nói – đang há miệng ngậm lấy thứ vũ khí gân guốc ấy, mút mát say sưa như đang ăn một cây kem mát lạnh giữa ngày hè. Cuối clip, hắn bắn thẳng vào miệng cô, và cô đã ngoan ngoãn nuốt trọn toàn bộ thứ chất lỏng tanh nồng đó.
Đêm hôm ấy, trong căn phòng tối om không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng xanh lè từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt thất thần của Lê Viện. Cô ngồi đó, xem đi xem lại những thước phim ô nhục của chính mình, tự vấn bản thân tại sao lại có thể sa ngã đến mức ấy, trong khi tiếng rên rỉ và tiếng da thịt va chạm vẫn văng vẳng bên tai như một lời nguyền rủa.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận