Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng hôm sau, Lê Viện vẫn thức dậy đúng giờ, thực hiện những thói quen sinh hoạt như một cỗ máy đã được lập trình sẵn. Đánh răng, rửa mặt, thay đồ, chải tóc. Nhìn vào gương, cô thấy một đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt hốc hác, nhưng cô nhanh chóng dùng phấn che đi. Cô không được phép gục ngã, ít nhất là lúc này.
Đến trường, cô gặp Trương Vũ Khải ở cổng. Hắn nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng, ân cần hỏi han:
“Viện Viện, cậu sao thế? Mắt thâm quầng cả rồi, tối qua không ngủ được à?”
Lê Viện nhìn người bạn thân thiết, lòng dâng lên một nỗi chua xót. Nếu hắn biết cô đã trải qua những gì, liệu hắn có còn nhìn cô bằng ánh mắt này không? Hay sẽ là sự khinh bỉ? Cô lạnh lùng lắc đầu, tránh ánh mắt của hắn rồi đi thẳng về lớp.
Trương Vũ Khải đứng nhìn theo bóng lưng gầy guộc của cô, nụ cười trên môi vụt tắt, thay vào đó là ánh nhìn sâu xa, thâm trầm đầy toan tính.
Lê Viện chọn một chỗ ngồi ở góc cuối lớp, nơi ít bị chú ý nhất. Cô vừa đặt sách vở xuống thì điện thoại trong túi áo rung lên. Là hắn. Kẻ biến thái giấu mặt.
“Buổi sáng vui vẻ.”
Kèm theo đó là một tấm ảnh. Trong ảnh, Lê Viện đang nằm ngửa, hai chân dạng thành hình chữ M rộng mở, phơi bày toàn bộ vùng kín đáo nhất. Một chiếc dương vật giả màu hồng đang cắm sâu vào tiểu huyệt của cô.
Lê Viện hoảng hốt úp điện thoại xuống mặt bàn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô liếc nhìn xung quanh, sợ hãi rằng ai đó có thể đã nhìn thấy. Nhưng mọi người vẫn đang cười nói vui vẻ, không ai chú ý đến cô.
Chưa kịp hoàn hồn, tin nhắn tiếp theo lại đến: “Ra chơi vào WC chụp ảnh áo lót hôm nay cô mặc. Nhanh lên, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”
Lê Viện nhíu mày, cắn chặt răng. Cô muốn đập nát cái điện thoại này, muốn hét lên, nhưng cô không thể. Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên như tiếng chuông tử thần. Cô lê bước nặng nề vào nhà vệ sinh nữ, chọn buồng cuối cùng, khóa trái cửa lại.
Tay run run, cô cởi vài cúc áo sơ mi đồng phục, để lộ chiếc áo lót màu hồng nhạt ren hoa. Bộ ngực đầy đặn, mềm mại bị o ép trong lớp áo lót chật chội, tạo nên khe ngực sâu hun hút đầy gợi cảm. Cô đưa điện thoại lên, chụp một tấm từ cổ xuống, không để lộ mặt, rồi gửi đi.
Ở một nơi khác trong trường, Trương Vũ Khải nhận được ảnh. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, yết hầu trượt lên xuống. Áo lót màu hồng, đúng là màu hắn thích. Ngực cô dường như lại lớn hơn một chút, căng tràn sức sống.
Một nam sinh ngồi cạnh hắn vô tình liếc qua, mắt sáng rực lên: “Wao, hàng ngon thế! Của em nào đây? Cho xem với mày!”
Vũ Khải lập tức tắt màn hình, quay sang lườm gã bạn một cái sắc lẹm, sát khí tỏa ra ngùn ngụt: “Cút!”
Ngày tiếp theo, hắn lại gửi cho cô một clip. Lần này là cảnh hai người hôn môi. Dù mặt hắn đã bị che, nhưng nụ hôn ướt át, lưỡi quấn lấy lưỡi đầy kỹ thuật kia vẫn khiến người xem đỏ mặt. Yêu cầu của hôm nay: “Chụp khe ngực ngay bây giờ. Tôi biết cô đang trong giờ học. Làm ngay!”
Lê Viện đang ngồi trong giờ giảng của giáo sư khó tính nhất khoa. Xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều tập trung ghi chép. Cô nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Cô len lén nhìn quanh, lợi dụng lúc thầy giáo quay lên bảng viết, cô cúi thấp người xuống gầm bàn, tay run rẩy cởi hai cúc áo trên cùng. Khe ngực trắng ngần hiện ra, cô nhanh chóng đưa điện thoại xuống, “tách” một cái không tiếng động. Tim cô như muốn vỡ ra vì căng thẳng.
Ngày tiếp theo nữa, hắn gửi clip cô đang tự sướng, ngồi xoay lưng lại, tự mình di chuyển trên người hắn. Yêu cầu: “Ngày mai đi học không được mặc nội y.”
Lê Viện cắn nát môi. Cô lục tung tủ quần áo, chọn ra chiếc quần jean chất liệu dày nhất và một chiếc áo thun form rộng thùng thình.
Một tháng trôi qua như địa ngục. Hắn gửi cho cô hàng tá clip và hình ảnh dâm ô. Mỗi tối cô phải gửi ghi âm rên rỉ, mỗi sáng phải thực hiện những yêu cầu bệnh hoạn. Nào là cởi quần lót nhét vào gầm bàn học, nào là vào WC chụp ảnh hạ bộ, hay tô son đỏ rồi hôn lên chiếc quần lót nam màu trắng bẩn thỉu mà hắn gửi đến – cô biết thừa đó là của hắn và hắn đã dùng rồi.
Đỉnh điểm là khi hắn nhắn: “Hãy lên giường với bạn của cô – Trương Vũ Khải.”
“Bị điên à?” Lê Viện phẫn nộ nhắn lại.
Hắn không trả lời, chỉ gửi một tấm ảnh hắn đang cầm xấp ảnh trụy lạc của cô, đứng trước cổng nhà Vũ Khải. Ý đe dọa rõ ràng: Nếu không làm, hắn sẽ gửi tất cả cho Vũ Khải.
Lê Viện tuyệt vọng. Chẳng lẽ hắn biết cô thích Vũ Khải? Nếu Vũ Khải – người con trai dịu dàng như nắng mai ấy – biết cô dâm loạn thế này, cô thà chết còn hơn. Cô không thể để hình tượng của mình sụp đổ trong mắt người mình yêu.
Một lần nữa, Lê Viện gục ngã trước sự điều khiển của con quỷ dữ. Ngày qua ngày, cô trở nên u ám, lầm lì, sống trong nỗi sợ hãi thường trực và sự nhục nhã ê chề, trong khi tấm lưới của Trương Vũ Khải ngày càng siết chặt.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận