Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Máu Mũi, Tiền Bạc Và Điệu Múa Của Yêu Tinh
Thẩm Vạn Cẩm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quyến rũ và nơi tư mật đang cọ vào tay mình. Hắn cảm thấy máu trong người đang sôi lên sùng sục, dồn hết lên não và… xuống dưới.
Đột nhiên, một cảm giác ấm nóng chảy ra từ mũi hắn.
“Tách.”
Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Cố Viện, ngay cạnh “khu rừng đen”.
Thẩm Vạn Cẩm sững sờ. Hắn đưa tay lên quệt mũi, nhìn thấy vệt máu đỏ trên ngón tay. Chảy máu mũi! Hắn, một người đàn ông trưởng thành, lăn lộn thương trường bao năm, vậy mà lại chảy máu mũi vì nhìn thấy… cái đó của phụ nữ?
Sự xấu hổ và hoảng loạn ập đến. Hắn vội vàng rụt tay lại như bị bỏng, quay người lao vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
Cố Viện ngẩn người nhìn theo bóng lưng hắn, rồi bật cười khúc khích. Tiếng cười lanh lảnh, giòn tan vang vọng trong chiếc xe vắng lặng. Tên ngốc này, đáng yêu hơn cô tưởng.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Vạn Cẩm vã nước lạnh lên mặt, cố gắng làm dịu đi cơn nóng trong người. Hắn nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt long sòng sọc. Hắn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bằng cách nghĩ đến những con số trong tài khoản ngân hàng. Tiền, tiền là quan trọng nhất. Phụ nữ chỉ là phù du, là tiêu sản!
Năm phút sau, khi nhịp tim đã ổn định đôi chút, Thẩm Vạn Cẩm bước ra ngoài. Hắn đã lấy lại vẻ đạo mạo thường ngày, chỉnh đốn lại quần áo, đeo lại vẻ mặt “thanh tâm quả dục”.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa thử thách giới hạn của hắn.
Cố Viện không còn trần trụi nữa. Cô đã khoác lên người một chiếc áo choàng lụa mỏng tang màu đỏ rực. Chiếc áo dài chấm gót, nhưng chất liệu xuyên thấu khiến nó chẳng che đậy được gì nhiều, ngược lại còn tạo nên sự khiêu khích tột cùng theo kiểu “nửa kín nửa hở”.
Làn da trắng tuyết ẩn hiện sau lớp lụa đỏ, hai đầu nhũ hoa nâu hồng nổi rõ mồn một. Vùng tam giác đen tuyền lấp ló mỗi khi cô cử động.
Thẩm Vạn Cẩm nuốt khan, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Chỉ nhìn thôi thì không mất tiền nhỉ?”
Cố Viện nghiến răng ken két. Tên keo kiệt này! Đến nước này mà vẫn còn tính toán tiền nong. Được lắm, bà đây sẽ cho anh biết thế nào là “tiền nào của nấy”.
Cô nhoẻn miệng cười, một nụ cười ma mị: “Miễn phí nha. Khuyến mãi thêm tiết mục múa thoát y cho anh xem luôn.”
Nói rồi, cô bắt đầu di chuyển. Không có nhạc, chỉ có tiếng sột soạt của lụa là và tiếng bước chân trần nhẹ nhàng trên thảm. Cô uốn éo cơ thể, những đường cong chữ S hoàn hảo hiện lên rõ nét. Cô vuốt ve cơ thể mình, từ cổ xuống ngực, rồi xuống eo, hông.
Cô tiến lại gần Thẩm Vạn Cẩm, đi vòng quanh hắn. Tà áo lụa phất phơ chạm nhẹ vào người hắn, như có như không. Mùi hương cơ thể cô bao vây lấy hắn.
Thẩm Vạn Cẩm đứng im như trời trồng, nhưng ánh mắt hắn không thể rời khỏi cô. Hắn nhìn cô uốn éo, nhìn bầu ngực nảy nở rung rinh sau lớp áo, nhìn cặp mông tròn trịa lắc lư. Hắn cảm thấy mình như đang bị một con yêu tinh nhện giăng tơ trói chặt.
Cố Viện dừng lại trước mặt hắn, sát sàn sạt. Cô đưa ngón tay thon dài vẽ vòng tròn trên ngực áo sơ mi của hắn, rồi trượt dần xuống dưới, dừng lại ở thắt lưng.
“Có muốn… làm gì không?” Cô thì thầm, giọng nói ngọt như mật ong pha thuốc độc. Ánh mắt cô liếc xuống đũng quần hắn, nơi đang có một túp lều nhô lên rõ rệt. “Hình như… anh bạn nhỏ của anh cũng muốn tiêu tiền rồi đấy…”
Thẩm Vạn Cẩm hít một hơi thật sâu, bàn tay hắn nắm chặt lại, đấu tranh dữ dội giữa lý trí và dục vọng. Cuối cùng, bản tính “con buôn” trong hắn vẫn cố vùng vẫy một lần cuối:
“Muốn… về phòng đếm tiền.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận