Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Chiếc Áo Đẫm Máu Và Sự Hiểu Lầm Tai Hại
Kiều Ninh Ninh run rẩy, lắp bắp thanh minh trước ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Vu Đồng:
– Mình… mình có tát đâu, mình chỉ gọi cậu dậy thôi mà. Cậu… cậu có đứng nổi không?
Vu Đồng không buồn trả lời, hắn khẽ nhắm mắt lại, hơi thở nặng nhọc. Có lẽ những cú đánh vừa rồi đã rút cạn sức lực của hắn. Hắn cố chống tay định ngồi dậy nhưng cơ thể đau nhức khiến hắn lại ngã phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo.
Lòng trắc ẩn của Ninh Ninh lại trỗi dậy mạnh mẽ. Dù sao hắn cũng là bạn học cùng trường, lại đang bị thương nặng thế này. Cô định đưa tay đỡ hắn thì từ xa vọng lại tiếng cười nói ồn ào. Đám côn đồ lúc nãy hình như đang quay lại!
– “Làm sao bây giờ? Bỏ hắn ở lại thì bọn kia chắc chắn sẽ đánh tiếp, nhìn hắn thoi thóp thế kia chắc chắn không chịu nổi đòn nào nữa rồi…” – Ninh Ninh hoảng loạn suy tính.
Tiếng bước chân ngày càng gần. Trong lúc cấp bách, Ninh Ninh không suy nghĩ nhiều, cô dùng hết sức bình sinh, xốc nách Vu Đồng dậy. Thân hình cao lớn, nặng nề của hắn đè lên vai cô gái nhỏ bé.
– Nhanh lên, bọn họ quay lại đấy! – Cô thì thầm vào tai hắn.
Vu Đồng dường như cũng ý thức được nguy hiểm, hắn cắn răng chịu đau, phối hợp với cô di chuyển. Ninh Ninh dìu hắn lách vào buồng vệ sinh cuối cùng, chốt cửa lại. Hai người ép sát vào nhau trong không gian chật hẹp, nồng nặc mùi ẩm mốc.
Bên ngoài, đám côn đồ đi vào, ngó nghiêng một lúc rồi chửi thề:
– Mẹ kiếp, tên Vu Đồng kia chạy nhanh thật.
– Haha, coi bộ khỏe đấy. Bị tẩn như vậy vẫn lết đi được. Thôi kệ, đi uống nước đã.
Bọn chúng cười hô hố rồi rời đi. Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra tư thế của hai người ám muội đến mức nào. Vu Đồng gần như dựa hẳn vào người cô, đầu hắn gục trên vai cô, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô nhột nhạt. Một cánh tay rắn chắc của hắn vô thức vòng qua eo cô, siết nhẹ.
– Nè, đừng có thở phì phò vô cổ mình nữa… – Ninh Ninh đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra.
Vu Đồng hé mắt nhìn cô. Thường ngày hắn luôn mang bộ dáng hung thần ác sát, nhưng lúc này, đôi mắt đen láy ấy lại toát lên vẻ mệt mỏi, yếu đuối, thậm chí có chút… dựa dẫm.
– Cậu… thơm quá… – Hắn lẩm bẩm trong vô thức.
Ninh Ninh giật mình. Cái tên này bị đánh hỏng đầu rồi sao? Cô vội vàng dìu hắn ra khỏi nhà vệ sinh nam, lén lút đưa hắn đến phòng y tế. May mắn là giờ này cô y tế đã về, phòng trống không.
Cô đỡ hắn nằm lên giường bệnh. Chiếc áo sơ mi trắng đồng phục của hắn đã rách bươm và nhuốm đầy máu. Nhìn vết thương hở miệng trên ngực hắn, Ninh Ninh nhăn mặt. Cô lấy trong cặp ra chiếc áo sơ mi trắng dự phòng mà cô định mang đi giặt. Hôm nay cô mặc áo phông rộng bên trong nên không sao.
– Cậu thay cái áo này đi, áo kia ghê quá. – Cô đưa chiếc áo cho hắn.
Vu Đồng nhìn chiếc áo nữ sinh trên tay, rồi nhìn Ninh Ninh. Hắn không nói gì, khó khăn cởi chiếc áo dính máu ra, để lộ lồng ngực săn chắc với những múi cơ rõ ràng, dù đang bầm tím nhưng vẫn toát lên vẻ nam tính quyến rũ. Ninh Ninh vội quay mặt đi, tim đập thình thịch.
Cô giúp hắn sát trùng qua loa, băng bó vụng về theo kiến thức học lỏm trên mạng. Chiếc áo của cô hơi chật so với khổ người của hắn, hắn chỉ cài được hai cúc dưới cùng, để lộ mảng ngực trần gợi cảm.
– Xong rồi đó. Mình về đây, trễ học rồi.
Ninh Ninh vơ vội cặp sách, không dám nhìn hắn thêm lần nào nữa, chạy biến ra ngoài. Cô không muốn dây dưa với trùm trường thêm chút nào.
Tuy nhiên, định mệnh trêu ngươi. Chiều hôm đó, khi Ninh Ninh đang mang xấp vở bài tập lên phòng giáo viên giúp lớp phó Từ Cảnh, cô lại đụng độ Vu Đồng ngay giữa hành lang đông đúc học sinh.
Hắn đứng đó, mặc chiếc áo sơ mi nữ chật ních, bó sát vào cơ bắp, trông vừa buồn cười vừa… khiêu khích. Hắn nhìn thấy cô, liền bước tới chặn đường.
Ninh Ninh muốn né tránh nhưng không kịp.
– Này… – Giọng hắn trầm thấp vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. – Áo của cậu…
Toàn thể học sinh có mặt tại hiện trường đứng hình. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Một trùm trường hung dữ mặc áo của một nữ sinh ngoan hiền? Chuyện gì đang xảy ra?
Kiều Ninh Ninh cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt. Cô hốt hoảng làm rơi cả xấp vở xuống đất.
– Ai… ai mượn cậu trả chứ! Giữ lấy mà mặc đi!
Cô hét lên trong tuyệt vọng, vội vàng cúi xuống nhặt vở rồi ôm chúng chạy té khói, bỏ lại Vu Đồng đứng đó với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Trong đầu cô, tiếng cười ha hả đáng ghét của hệ thống vang lên:
– “Chúc mừng ký chủ đã tạo nên scandal tình ái đầu đời! Rất có triển vọng!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận