Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Nhiệm Vụ Biến Thái Và Sự Cố Với Lớp Phó
Kiều Ninh Ninh trốn trong nhà vệ sinh nữ, đi qua đi lại như con thoi, miệng lẩm bẩm chửi rủa:
– Cái tên Vu Đồng chết tiệt! Hắn không cần mặt mũi thì tôi cần chứ! Lỡ người ta hiểu lầm tôi với hắn có gian tình thì sao? Đời tôi tàn rồi!
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng nhất thì âm thanh máy móc vô cảm của hệ thống lại vang lên, mang theo một nội dung khiến cô muốn đập đầu vào tường.
– “Nhiệm vụ thứ hai: Ký chủ phải làm cho một người khác phái trong lớp nhìn thấy quần lót của mình. Khen thưởng: Một lọ «Hương cơ thể quyến rũ cấp một». Thất bại: Khi bước xuống cầu thang lập tức bị vấp ngã gãy tay, bó bột ba tháng! Thời gian: 30 phút.”
– “Đùa hả? Nghĩ sao tôi cho người ta nhìn thấy quần lót của tôi chứ? Tôi là con gái nhà lành!” – Ninh Ninh gào thét trong tâm trí.
– “Hệ thống từ chối trả lời! Hãy thực hiện hoặc chuẩn bị bó bột đi.”
Ninh Ninh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Gãy tay thì đau lắm, lại còn bất tiện. Cô đành nuốt nhục vào trong. Cô hé cửa bước ra, rón rén trở lại lớp học.
Lúc này đã tan học, trong lớp vắng tanh, chỉ còn lác đác vài người trực nhật. Các nam thần trong lớp đều đã về hết. Ninh Ninh tuyệt vọng nhìn quanh. Chẳng lẽ cô phải tự ngã cầu thang thật sao?
– Sao cậu lại đứng thẫn thờ ở đó vậy? Muốn té lầu hả?
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng. Ninh Ninh giật mình quay lại, suýt nữa thì va vào lồng ngực của người đối diện. Là Từ Cảnh – lớp phó học tập, một nam thần thư sinh với cặp kính cận trí thức và nụ cười hiền lành.
– Lớp… lớp phó! – Ninh Ninh lắp bắp, mắt sáng lên như bắt được vàng. Từ Cảnh vẫn chưa về!
– Cậu sao thế? Mặt đỏ bừng kìa. – Từ Cảnh quan tâm hỏi, định đưa tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Ninh Ninh vội lùi lại, não bộ hoạt động hết công suất để tìm cách thực hiện nhiệm vụ quái đản kia. Cô nhìn Từ Cảnh, rồi nhìn xuống chiếc váy đồng phục ngắn trên đầu gối của mình.
– À… Lớp phó, có thể… cậu dành chút thời gian giảng lại cho mình bài Hóa này được không? Mình hứa sẽ hậu tạ! Trà sữa, bánh tráng trộn, cậu muốn gì mình cũng chiều!
Từ Cảnh vốn nhiệt tình, lại thấy cô bạn khẩn khoản như vậy nên gật đầu đồng ý ngay. Hai người ngồi xuống bàn cuối lớp. Từ Cảnh chăm chú giảng giải công thức, còn tâm trí Ninh Ninh thì đang bay nhảy tìm cách… lộ hàng.
– Bài này dùng công thức này là ra ngay. Cậu nhìn nhé…
Từ Cảnh cúi xuống viết vào vở. Thời cơ đây rồi! Ninh Ninh cầm cây bút bi, cố tình làm rơi nó xuống đất, lăn về phía chân của Từ Cảnh.
– Ấy, tớ làm rớt bút rồi. Cậu nhặt giúp tớ với.
Giọng cô ngọt xớt, pha chút nũng nịu giả tạo. Từ Cảnh không nghi ngờ gì, cúi người xuống gầm bàn để tìm cây bút.
Ngay khoảnh khắc đó, Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, đánh đổi liêm sỉ mười sáu năm cuộc đời. Cô giả vờ lơ đễnh, hơi tách hai đầu gối ra, xoay người một chút về phía cậu. Dưới ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều tà hắt vào gầm bàn, chiếc quần lót cotton màu hồng nhạt in hình dâu tây nhỏ xíu hiện ra rõ mồn một trước mắt Từ Cảnh.
Từ Cảnh vừa chạm tay vào cây bút thì khựng lại. Đập vào mắt cậu là một cảnh tượng “xuân sắc” không thể ngờ tới. Đôi chân trắng nõn, thon thả của Ninh Ninh, và nơi tư mật được che chắn bởi lớp vải mỏng manh màu hồng ngây thơ. Hình ảnh đó như một luồng điện cực mạnh đánh thẳng vào thị giác của chàng trai đang tuổi dậy thì, hormone hừng hực.
Mặt Từ Cảnh đỏ bừng lên ngay lập tức, tai nóng ran. Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một cảm giác rạo rực, kích thích lan tỏa khắp cơ thể cậu, tập trung dồn xuống phía dưới. Cậu ngây người ra mất vài giây, ánh mắt không thể rời khỏi điểm hồng phấn ấy.
– “Nhiệm vụ hoàn thành!” – Tiếng hệ thống vang lên.
Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khép chân lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Cảnh lúc này mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy, tay nắm chặt cây bút đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Ninh, đặt cây bút lên bàn, giọng khàn đi thấy rõ:
– Của… của cậu đây.
– Cảm ơn lớp phó nha! Tớ hiểu bài rồi!
Ninh Ninh vơ vội sách vở, nhét vào cặp. Cô không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, không khí ngượng ngùng đến mức có thể cắt ra được.
– Tớ về trước đây! Mai tớ mời cậu uống nước!
Nói xong, cô chạy biến ra khỏi lớp.
Từ Cảnh ngồi lại một mình trong phòng học vắng lặng. Cậu nhìn theo bóng lưng Ninh Ninh, rồi cúi xuống nhìn đũng quần đang nhô lên một túp lều nhỏ của mình. Cậu gục đầu xuống bàn, thở hắt ra một hơi đầy bất lực và… khao khát. Hình ảnh chiếc quần lót màu hồng dâu tây ấy đã in sâu vào tâm trí cậu, đánh thức những dục vọng thầm kín nhất của một chàng trai mới lớn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận