Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thành phố về đêm khoác lên mình tấm áo choàng lộng lẫy của ánh đèn neon, nhưng trong một góc nhỏ của khu chung cư cao cấp, Ngôn Hi lại đang co mình trong thế giới riêng biệt, một thế giới bị xâm chiếm bởi những âm thanh trần tục đến đỏ mặt.
“A… a a…, không chịu nổi nữa, ông xã… nhanh lên, em sướng quá mất thôi…”
Tiếng rên rỉ ướt át, nỉ non của người phụ nữ vọng xuống từ trần nhà, rõ mồn một như thể đang diễn ra ngay bên cạnh tai cô. Kèm theo đó là tiếng va chạm da thịt bạch bạch, tiếng giường lò xo kẽo kẹt theo nhịp điệu điên cuồng và giọng nói thô lỗ, đầy dục vọng của người đàn ông.
“Đồ lẳng lơ, kêu lớn tiếng một chút! Ông đây thích nghe em rên la như vậy!”
“A a a! Quá sâu rồi… sắp hỏng mất… không chịu nổi nữa… A a… a a…”
Tiếng hét chói tai, pha lẫn giữa đau đớn và khoái cảm cực độ xuyên thủng màng nhĩ, khiến Ngôn Hi dù đang ngồi trong thư phòng đóng kín cửa cũng phải đỏ bừng cả mặt. Cô cau mày, ngón tay thon dài vô thức siết chặt lấy mép sách giáo án.
“Đồ dâm đãng, kẹp chặt vào, từ từ rồi chúng ta cùng nhau lên đỉnh!”
Sau một hồi dồn dập như mưa rào gió giật, kèm theo những tiếng gầm gừ thỏa mãn của dã thú, trận mây mưa mãnh liệt trên tầng cuối cùng cũng dừng lại. Sự yên tĩnh trở lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn lởn vởn trong không khí, khiến không gian xung quanh Ngôn Hi trở nên ngột ngạt, nóng bức một cách kỳ lạ.
Trong thư phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt hắt lên sườn mặt thanh tú nhưng có phần nhợt nhạt của cô. Thân thể đang căng cứng như dây đàn của Ngôn Hi cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Cô thở hắt ra một hơi dài, tháo đôi nút bịt tai vô dụng xuống đặt lên bàn.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Ngôn Hi đưa tay day day huyệt thái dương đang giật liên hồi. Khi quyết định mua căn hộ này, người môi giới đã thề thốt đảm bảo rằng khả năng cách âm ở đây thuộc hàng thượng thừa, tuyệt đối riêng tư. Kết quả thì sao? Cô mới chuyển về chưa đầy vài tháng, một cặp vợ chồng son tràn trề sinh lực đã dọn đến ngay tầng trên. Kể từ đó, cuộc sống của cô trở thành địa ngục trần gian với những chương trình “phát sóng trực tiếp” âm thanh sống động, đúng giờ mỗi sáng và tối.
Hoàn cảnh ồn ào và đầy mùi vị xác thịt như vậy hoàn toàn không thích hợp cho một giáo viên đại học cần sự tập trung cao độ để soạn giáo án và nghiên cứu như cô. Lẽ ra, cô nên chuyển đi ngay lập tức. Nhưng có một nguyên nhân sâu xa, một sự quyến luyến vô hình khiến cô chần chừ, không nỡ rời bỏ ngôi nhà này.
Ngôn Hi cất gọn xấp giáo án kinh tế học dày cộp vào ngăn kéo. Cô đứng dậy, bước đến bên tủ quần áo, lấy ra một chiếc khẩu trang y tế che kín hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, tĩnh lặng như mặt hồ thu. Cô rón rén bước ra ban công, bàn tay trắng nõn khẽ vén một góc bức màn dày nặng sang một bên, động tác cẩn trọng như sợ kinh động đến ai đó.
Bên ngoài, bình minh vừa ló dạng. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua tầng mây, mang theo cơn gió sớm mai mát lành, rải một lớp vàng óng ả xuống sân bóng rổ nằm lọt thỏm giữa khu chung cư.
Dưới sân, một nhóm chàng trai trẻ tuổi đang hăng say vận động. Tiếng giày ma sát ken két xuống mặt sân, tiếng bóng đập thịch thịch hòa cùng tiếng hô hào sôi nổi tạo nên một bức tranh thanh xuân rực rỡ, tràn đầy nhiệt huyết.
Trong số những bóng hình đang di chuyển linh hoạt đó, ánh mắt Ngôn Hi lập tức bị thu hút bởi một chàng trai mặc bộ đồng phục bóng rổ số 10. Cậu ta nổi bật hẳn lên giữa đám đông, như hạc giữa bầy gà, tỏa ra một thứ hào quang chói mắt khiến người ta không thể nào dời mắt.
Mái tóc ngắn màu đen nhánh của cậu ta bị mồ hôi thấm ướt, bết lại lòa xòa trước trán, mỗi khi cậu lắc đầu, những giọt mồ hôi lại văng ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cơ thể cao lớn, săn chắc như một chú báo săn mồi, cậu bật nhảy lên không trung với một sức bật kinh người. Cánh tay dài, rắn rỏi vươn ra, dễ dàng chặn đứng một quả bóng đang lao tới rổ của đối phương.
“Sâm ca, cậu lại cản tôi! Chơi thế ai chơi lại!”
Chàng trai bị chặn bóng tức tối hét lên, không phục lao tới định cướp lại quả bóng từ tay cậu. Nhưng người mặc áo số 10 chỉ khẽ nhếch môi cười, thân hình cậu uyển chuyển thực hiện một loạt động tác giả đẹp mắt, xoay người, luồn lách qua đối thủ khiến cậu bạn kia hoa cả mắt, lảo đảo suýt ngã.
Cậu trai ấy rất cao, dáng người ước chừng phải gần một mét chín, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến mức khó tin. Gương mặt anh tuấn toát lên vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng của tuổi trẻ. Ngay cả khi mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, người ta vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những múi cơ ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp vải đẫm mồ hôi, và những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay mạnh mẽ nhưng không hề thô kệch, mà ngược lại, tràn đầy sức quyến rũ nam tính.
Mỗi ngày, sân bóng rổ dưới nhà luôn có người chơi, tiếng ồn ào không ngớt. Nhưng Ngôn Hi không biết từ khi nào, ánh mắt cô đã vô thức tìm kiếm bóng hình chàng trai ấy. Cô hình thành một thói quen bí mật, mỗi ngày đều đúng giờ, lén lút mở một góc màn cửa để ngắm nhìn cậu chơi bóng.
Có lẽ, bị hấp dẫn bởi những thứ đẹp đẽ, rực rỡ là bản năng nguyên thủy của con người. Ngay cả cô cũng không ngoại lệ. Một kẻ hèn nhát, tự ti, luôn trốn mình trong bóng tối và gặp khó khăn trong việc giao tiếp bình thường với người khác như cô, cũng không thể cưỡng lại sức hút của vầng thái dương ấy. Cậu là ánh sáng, là nhiệt huyết mà cô khao khát nhưng không dám chạm vào.
“Oa ——”
“Ba điểm! Vào rồi! Sâm ca giỏi quá!”
Một tiếng còi vang lên lảnh lót dưới sân cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngôn Hi. Chàng trai áo số 10 bật nhảy tại chỗ, cổ tay mạnh mẽ vẩy một cái, quả bóng cam vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi tọt vào lưới một cách gọn gàng.
“Aaa! Đẹp trai quá!”
Xung quanh sân bóng, một nhóm nữ sinh vây quanh hò reo phấn khích, ánh mắt bắn ra những trái tim hồng. Họ là những khán giả trung thành nhất, mỗi ngày đều đến đây chỉ để ngắm nhìn nam thần trong lòng mình.
Sau một lúc ồn ào, đám đông dạt ra. Một cô gái có mái tóc đuôi ngựa cột cao, gương mặt xinh xắn, tay cầm một chai nước khoáng lạnh, rụt rè chạy đến trước mặt nam sinh số 10. Cô ta đỏ mặt, lí nhí nói gì đó, rồi đưa chai nước ra với vẻ đầy mong chờ.
Đám con trai xung quanh lập tức ồ lên trêu chọc.
“Ai u ~ Sâm ca sướng nhất nhé!”
“Thật hiếm khi có một hoa khôi chủ động như vậy, chắc chắn là đã yêu thầm Sâm ca của chúng ta lâu rồi.”
“Sâm ca thật đẹp trai, hai người đứng cạnh nhau quả thật là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh!”
Chàng trai được gọi là Sâm ca kia liếc nhìn chai nước, rồi lại nhìn cô gái. Cậu không nhận lấy, chỉ cười mắng đám bạn:
“Lăn đi chỗ khác, bớt nói nhảm.”
Văn Sâm đưa tay quệt mồ hôi trên trán, tự mình vặn nắp bình nước khoáng cậu mang theo, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Dòng nước mát lạnh chảy xuống, yết hầu nam tính của cậu trượt lên trượt xuống đầy gợi cảm.
Uống xong, cậu ngẩng đầu lên, tùy ý vuốt ngược mái tóc ướt đẫm ra sau. Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào gương mặt cậu, làm nổi bật những đường nét sắc sảo, cương nghị, đẹp đến mức khiến người ta choáng váng, tim đập chân run.
Ngôn Hi đứng trên tầng năm, nhìn xuống cảnh tượng đó qua khe hở của tấm rèm. Khoảnh khắc cậu ngửa đầu, cô cảm giác như ánh mắt cậu vô tình lướt qua vị trí của mình. Tim cô giật thót, hoảng hốt như kẻ trộm bị bắt quả tang. Cô nhanh chóng buông tay, để bức màn dày nặng che lấp đi tầm nhìn, rúc sâu vào căn phòng tối tăm an toàn của mình.
Dưới sân, Văn Sâm đang uống nước, khóe mắt chợt bắt gặp một hình bóng lướt qua trên tầng cao. Cậu nheo mắt nhìn lên ban công tầng năm, nhưng chỉ thấy tấm rèm cửa lay động nhẹ. Một cảm giác kỳ lạ thoáng qua, giống như một ảo giác, nhưng lại khiến cậu lưu tâm.
“Bíp bíp bíp ~”
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên trên bàn làm việc, kéo Ngôn Hi ra khỏi sự hoảng loạn. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình thì mới thở phào, ấn nút nghe.
“Alo?”
Đầu dây bên kia, giọng nói hào hứng của cô bạn thân vang lên, xen lẫn tiếng thở hổn hển như đang chạy bộ: “Bất ngờ không? Tớ từ nước ngoài đã trở lại rồi này! Lần trước nhờ cậu nhận giúp đống đồ chuyển phát nhanh, bây giờ tớ đang trên đường qua lấy ngay đây. Chuẩn bị mở cửa tiếp giá nhé, bảo bối!”
“Được, tớ biết rồi.”
Ngôn Hi mỉm cười nhẹ dưới lớp khẩu trang, cúp điện thoại. Cô kéo một chiếc ghế, bắt đầu trèo lên cao để lấy những hộp chuyển phát nhanh được xếp gọn trên nóc tủ xuống. Văn Nguyệt, bạn thân của cô, là một tín đồ mua sắm cuồng nhiệt. Mỗi lần mua là phải mua cả núi đồ, đợt vừa rồi cô ấy đi công tác nước ngoài nên toàn bộ chiến lợi phẩm đều được gửi nhờ ở nhà Ngôn Hi.
Nhìn đống hộp cao ngất ngưởng, Ngôn Hi thở dài, bắt đầu công cuộc khuân vác, chuẩn bị đón tiếp cơn bão mang tên Văn Nguyệt sắp ập đến.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận