Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tiếng chuông cửa vang lên vui vẻ, Ngôn Hi vội vàng ra mở cửa. Vừa bước ra khỏi thang máy, Văn Nguyệt đã cười tươi rói, cả người toát lên năng lượng tích cực khiến hành lang u tối cũng như sáng bừng lên. Nhưng nụ cười ấy chợt tắt ngấm khi cô nhìn thấy Ngôn Hi.
Trước mặt Văn Nguyệt là cô bạn thân trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc tai buộc túm, và đặc biệt là chiếc khẩu trang y tế che kín mít khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Không phải chứ, Hi Hi?” Văn Nguyệt nhíu mày, giọng điệu đầy vẻ bất lực pha lẫn lo lắng. “Bây giờ cậu đang ở trong nhà của mình mà vẫn phải đeo khẩu trang sao? Có cần thiết phải cẩn thận đến mức này không?”
Ngôn Hi cúi đầu, tránh ánh mắt soi xét của bạn, tay vô thức chỉnh lại mép khẩu trang. “Không phải đâu… lúc nãy… có tình huống đặc biệt.”
“Tình huống đặc biệt?”
Đôi mắt Văn Nguyệt sáng rực lên vẻ tò mò. Cô lách người qua Ngôn Hi, nhào vào trong phòng khách, đôi mắt đảo quanh như radar dò tìm mục tiêu lạ.
“Tình huống đặc biệt gì thế? Khai mau! Hay là cậu giấu đàn ông trong phòng? Có phải kim ốc tàng kiều không hả?” Văn Nguyệt trêu chọc, giọng điệu đầy vẻ hí hửng.
“Cậu đừng nói linh tinh, đương nhiên là không phải rồi.” Ngôn Hi đóng cửa lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết phủ nhận. Cô làm sao có thể giấu đàn ông, cô thậm chí còn sợ phải nói chuyện với đàn ông cơ mà.
“Biết là không có mà, tớ đùa chút thôi!” Văn Nguyệt bĩu môi, lắc đầu ngán ngẩm. Cô quay lại nhìn bạn mình, ánh mắt dịu đi, chứa đầy sự quan tâm. Bạn tốt của cô ngày càng trở nên khép kín, ngây thơ nhưng cũng đáng thương đến lạ. “Này, cậu vẫn đi gặp bác sĩ tâm lý đều đặn chứ? Bệnh tình cũng không chuyển biến tốt lên chút nào sao? Vẫn sợ tiếp xúc người lạ à?”
Ngôn Hi lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn bã. Cô đã chọn nghề giáo viên – một nghề đòi hỏi phải đứng trước đám đông, phải giao tiếp liên tục – như một cách để ép bản thân đối mặt với nỗi sợ hãi, để tự chữa lành. Cô cố gắng đi điều trị, cố gắng uống thuốc. Nhưng kết quả không như mong đợi. Ngay cả khi đứng trên bục giảng, đối mặt với hàng chục đôi mắt của sinh viên, cô vẫn cảm thấy như mình đang diễn một vai kịch. Cô không thể mở lòng, không thể nói chuyện thoải mái với bất cứ ai ngoài giờ lên lớp. Giảng xong là cô chạy trốn về nhà ngay lập tức, chui vào cái vỏ ốc an toàn của mình.
“Quên nó đi, chuyện tâm lý không thể vội vàng được, hãy cứ từ từ.” Văn Nguyệt nhận ra sự giằng xé trong mắt bạn, cô vỗ nhẹ lên vai Ngôn Hi an ủi, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề để không khí bớt nặng nề. Cô chỉ vào đống hộp các tông chất đống ở góc phòng. “Oa, nhiều vậy sao! Tớ mua gì mà lắm thế này nhỉ? May mắn là Tiểu Sâm đang ở gần đây, thằng bé đó sức trâu lắm, để tớ gọi nó lên khuân vác giúp.”
Văn Nguyệt nói là làm, lập tức rút điện thoại ra gọi cho em trai. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Ngôn Hi: “Đúng rồi, tớ gọi em trai tớ lên đây một chuyến không sao chứ? Cậu có ngại không?”
“Không sao đâu.” Ngôn Hi lắc đầu nhẹ. Tuy cô mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không thể nói chuyện tự nhiên với người lạ, nhưng nếu chỉ là gặp mặt xã giao thoáng qua, có Văn Nguyệt ở đó thì không vấn đề gì lớn.
“Cậu còn chưa gặp Tiểu Sâm bao giờ đúng không? Thằng nhóc đó bề ngoài nhìn có vẻ khó gần, lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong rất nhiệt tình, thân thiện lắm, cậu đừng sợ nó nhé.” Văn Nguyệt cười trấn an.

Dưới sân bóng rổ, ánh nắng gay gắt hơn. Cô gái cầm chai nước lúc nãy vẫn chưa bỏ cuộc, khuôn mặt ửng hồng vì nắng và vì thẹn thùng, lí nhí nói với Văn Sâm: “Tối nay… có một bộ phim điện ảnh bom tấn mới ra rạp rất hay, mình có vé…”
“Reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại của Văn Sâm vang lên cắt ngang lời mời mọc. Cậu nhìn màn hình, thấy tên chị gái thì không chần chừ nhấc máy.
“Xin lỗi, cậu chờ tôi nghe điện thoại một lúc.”
Văn Sâm quay lưng đi, nghe chị gái sai bảo trong điện thoại. Nghe xong, cậu cất máy vào túi quần, quay lại nhìn cô gái kia, nhưng ánh mắt đã không còn chút kiên nhẫn nào. Cậu gật đầu chào xã giao rồi xoay người rời đi thẳng, bỏ lại cô gái đứng chôn chân tại chỗ với chai nước chưa kịp trao.
“Cảm ơn nước của cậu nhé, nhưng tôi có việc rồi!”
Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên.
“Aiz… Sâm ca đúng là mù mà, đường đường là một hoa khôi khoa Ngoại ngữ, một mỹ nhân như thế mà lại không để vào mắt.”
“Chảnh thật đấy, nhưng mà đẹp trai thì có quyền thôi.”
Văn Sâm không quan tâm đến những lời bàn tán sau lưng. Cậu dựa theo địa chỉ mà Văn Nguyệt gửi, đi thẳng vào tòa nhà, bấm thang máy lên tầng năm. Vừa chơi bóng rổ xong, trên trán cậu lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, cơ bắp cuồn cuộn sau lớp áo ướt đẫm. Cậu không hề trông chật vật hay bẩn thỉu, ngược lại, bộ đồng phục màu trắng dường như được nhuộm bởi ánh sáng mặt trời, khiến cả người cậu tỏa sáng rực rỡ, tràn đầy năng lượng nam tính mạnh mẽ.
Cửa thang máy mở ra, Văn Sâm bước đến căn hộ số 502. Cửa đang mở, Văn Nguyệt nhìn thấy cậu thì hét lên vui vẻ:
“Tiểu Sâm, mau lại đây! Chuyển phát nhanh ở hết chỗ này này, nặng chết đi được!”
“Em tới ngay đây, chị kêu ca cái gì.”
Văn Sâm một tay vỗ quả bóng rổ, bước chân dài sải rộng đi tới.
Bên trong phòng, Ngôn Hi nghe tiếng bước chân người lạ, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm phải chàng trai đang đi tới, cả người cô như bị điểm huyệt, cứng đờ, ngơ ngẩn đứng chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích.
Sao… sao lại là cậu ấy?
Bộ đồng phục bóng rổ số 10. Mái tóc đen, gương mặt anh tuấn ấy.
Là chàng trai dưới sân bóng mà cô vẫn lén nhìn trộm mỗi ngày!
Văn Sâm đi tới cửa, vốn dĩ định nhìn đống hàng hóa cần chuyển, nhưng ánh mắt cậu lại không tự chủ được mà bị một thân ảnh mảnh mai đứng cạnh cửa hút chặt lấy.
Một cô gái với dáng người thẳng tắp, mảnh khảnh trong bộ đồ ngủ rộng. Mái tóc màu đen nhánh, dài mượt mà như suối chảy xuống tận eo, mềm mại và bồng bềnh giống như thiếu nữ bước ra từ những trang truyện tranh lãng mạn. Trên mặt cô đeo một chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt, che khuất hai phần ba gương mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy, lấp lánh như sao trời phản chiếu dưới mặt nước hồ thu. Đôi lông mi dài và dày cong vút khẽ nhấp nháy, mỗi lần chớp mắt như muốn câu lấy hồn phách của người đối diện.
Bùm.
Văn Sâm cảm thấy như có một dòng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng, lan tỏa khắp tứ chi, khiến cậu tê dại. Quả bóng rổ trên tay cậu suýt chút nữa rơi xuống đất.
Văn Nguyệt thấy em trai mình cứ đứng ngây ra như phỏng, nhìn chằm chằm vào bạn mình thì buồn cười. Cô bước tới gần Ngôn Hi, bất ngờ đưa tay kéo chiếc khẩu trang trên mặt cô xuống.
“Hai người không phải là đã gặp mặt rồi chứ mà nhìn nhau ghê thế? Giới thiệu một chút, đây là em trai tớ, tên Văn Sâm, là sinh viên năm hai đại học A. Còn đây là bạn thân tốt nhất của chị, Ngôn Hi, hiện là giảng viên cùng trường với em đấy.”
Chiếc khẩu trang bị kéo xuống, để lộ hoàn toàn dung nhan của Ngôn Hi.
Văn Sâm nín thở. Ánh mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt cô, đồng tử co rút lại vì kinh ngạc.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đến từng đường nét. Làn da trắng mịn màng, không tì vết như sứ thượng hạng. Chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp, thanh tú. Và đặc biệt là đôi môi… đôi môi hồng hào, nhỏ nhắn, căng mọng như một cánh hoa anh đào vừa nở sau mưa, khiến người ta chỉ muốn cúi xuống cắn một cái để nếm thử vị ngọt.
“Tiểu Sâm? Tiểu Sâm?”
Văn Sâm nhìn đến ngây người, hồn xiêu phách lạc. Mãi đến khi Văn Nguyệt dùng khuỷu tay thúc mạnh vào người cậu mấy cái, cậu mới giật mình tỉnh mộng, ý thức được mình đã thất thố trầm trọng trước mặt người đẹp.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận