Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn Văn Sâm, đôi mắt to tròn long lanh nước, vừa sợ sệt vừa ngây thơ.
“Em không buông đâu.” Văn Sâm nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy vẻ tinh quái. “Cô giáo Ngôn không đồng ý với em một chuyện, em sẽ không buông.”
Giọng nói cậu bướng bỉnh, ngang ngược giống như một đứa trẻ đòi kẹo, nhưng hành động thì lại mạnh mẽ, áp đảo của một người đàn ông trưởng thành. Ngôn Hi lần đầu tiên gặp phải tình huống trớ trêu này, chân tay luống cuống, không biết phải xử lý ra sao.
“Cô giáo Ngôn, cô đồng ý không?” Tiếng nói trầm thấp của cậu vang lên lần nữa, lần này mang theo vài phần ép buộc và dụ dỗ.
Xung quanh, sinh viên bắt đầu ra vào thang máy, ánh mắt tò mò đổ dồn về phía hai người. Ngôn Hi sợ bị người khác bàn tán, đành phải thỏa hiệp.
“…Được. Cậu nói đi.” Cô lí nhí đáp, gật đầu lia lịa.
Văn Sâm cười hài lòng, ánh mắt lóe lên tia đắc ý. Cô giáo Ngôn thật sự quá dễ bị bắt nạt.
Vì thế, Ngôn Hi đành phải dẫn “cậu học trò hiếu học” Văn Sâm vào văn phòng riêng của mình để giải đáp thắc mắc, như lời cậu yêu cầu.
Vừa bước vào văn phòng, Văn Sâm lập tức dùng chân đá mạnh vào cửa.
“Rầm!”
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại, tạo ra một tiếng động lớn khiến Ngôn Hi giật mình thon thót. Cô quay lại, trố mắt nhìn cậu: “Cậu… dùng lực lớn như vậy làm gì? Hỏng cửa mất.”
Nhưng Văn Sâm không trả lời. Cậu không chỉ đóng cửa, mà tay còn nhanh thoăn thoắt vặn chốt khóa trái từ bên trong. Tiếng “cạch” khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe như tiếng khóa của một chiếc lồng giam.
“Không… không cần khóa đâu.” Ngôn Hi hoảng hốt, lùi lại một bước. “Cửa này để mở cho thoáng…”
“Cô giáo Ngôn, bắt đầu đi. Em có nhiều câu hỏi lắm.”
Văn Sâm quay người lại, vẻ mặt đã thay đổi hoàn toàn. Nụ cười ngây thơ, vô hại ban nãy biến mất, thay vào đó là ánh nhìn sâu thẳm, rực lửa, đầy tính xâm lược. Nhưng khi Ngôn Hi nhìn qua, cậu lại khéo léo che giấu nó đi, trở về dáng vẻ của một sinh viên ngoan ngoãn đang chờ được chỉ dạy.
Ngôn Hi nhìn cậu, trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn, cậu giống như một con sói đang đội lốt cừu. Nhưng nhìn khuôn mặt điển trai, sáng láng kia, cô lại tự trấn an mình là do cô đa nghi quá. Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vẩn, đi đến bàn làm việc, mở sách giáo khoa ra.
“Cậu không hiểu chỗ nào?”
“Rất nhiều. Cô nói từ mô hình IS-LM đi.” Văn Sâm trả lời trôi chảy, đi đến bên cạnh bàn.
“….Được.”
Ngôn Hi có chút kinh ngạc. Cả tiết học cậu chỉ ngồi nhìn cô chằm chằm, một chữ cũng chưa nghe, thế mà lại biết chính xác nội dung bài giảng hôm nay là mô hình IS-LM. Cô đâu biết rằng, nam sinh đang đứng bên cạnh mình chính là thiên tài, người đã hai năm liên tục đứng đầu bảng xếp hạng ngành Tài chính của đại học A, những kiến thức này đối với cậu chỉ là trò trẻ con.
Ngôn Hi kéo ghế ngồi xuống, mở sách ra. Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh ghế dựa bị kéo lê trên mặt đất ken két.
Văn Sâm kéo một chiếc ghế khác, đặt ngay sát bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Dáng người cậu cao lớn, bờ vai rộng, khi ngồi xuống lập tức tạo thành một cái bóng bao phủ lấy cô, làm cho không gian xung quanh cô trở nên chật chội, bức bối.
“Cậu….”
Ngôn Hi chưa kịp mở miệng bảo cậu ngồi xa ra một chút.
Văn Sâm đã lại lôi kéo cái ghế, xích lại gần hơn nữa. Lần này, cánh tay cơ bắp của cậu chạm hẳn vào cánh tay mảnh khảnh của cô, đùi cậu ép sát vào đùi cô dưới gầm bàn. Nhiệt độ cơ thể nóng hổi của cậu truyền qua lớp quần áo mỏng, thấm vào da thịt cô.
Ngôn Hi giống như bị bỏng, vội vàng muốn đứng lên tránh ra.
“Cô giáo Ngôn, sao lại không tiếp tục? Em đang đợi nghe giảng đây.” Văn Sâm vươn tay ra, giữ chặt lấy vai cô, ấn cô ngồi xuống lại, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc giả tạo.
“…….”
Ngôn Hi cắn chặt môi, nhìn ánh mắt “ngây thơ” của cậu mà không biết nói gì. Chẳng lẽ cô lại bảo “Cậu ngồi gần quá làm tôi thấy nóng”? Cậu chỉ là sinh viên hiếu học muốn nhìn sách cho rõ thôi mà, sao đầu óc cô lại đen tối, suy nghĩ lung tung thế này?
Tự trách mình một hồi, cô đành ngồi im, bắt đầu cất giọng giảng bài, cố gắng lờ đi hơi nóng bên cạnh. Cô không hề nhìn thấy, trong đáy mắt nam sinh vừa lóe lên một tia giảo hoạt và tà ác.
Cô giáo Ngôn thật là đơn thuần, đơn thuần và trắng trong như một tờ giấy trắng. Đơn thuần đến mức làm anh muốn hung hăng vò nát cô, bôi bẩn cô, khi dễ cô, làm cô chỉ có thể khóc lóc xin tha dưới thân mình.
“Tính lưu động cùng nhu cầu tiền tệ động cơ, hàm số cầu tiền tệ, bẫy thanh khoản…”
Ngôn Hi chỉ ngón tay thon dài vào những dòng chữ chi chít trong sách giáo khoa, kiên nhẫn giảng giải từng khái niệm cho cậu. Giọng cô êm ái, nhẹ nhàng.
Nhưng càng giảng, cô càng cảm thấy nam sinh bên cạnh dán lại càng gần. Hơi thở của cậu, mang theo hương bạc hà thanh mát, phả vào cổ cô, tràn đầy khoang mũi cô.
Ngôn Hi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cô bị bệnh tự kỷ nhẹ và chứng sợ tiếp xúc xã hội. Nó không chỉ thể hiện ở tâm lý ngại giao tiếp, mà còn phản ứng dữ dội trên sinh lý. Bình thường, nếu người lạ đến gần cô trong vòng một mét, cô đã cảm thấy khó chịu, buồn nôn, gai người. Nhưng với Văn Sâm thì khác. Hoàn toàn ngoại lệ.
Khi cậu đến gần, áp sát vào cô như thế này, cô không thấy buồn nôn. Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, tim đập loạn xạ, máu trong người chảy rần rật, làn da run rẩy nhạy cảm. Cả người cô đều như mất khống chế, mềm nhũn ra.
Đầu ngón tay cô đang chỉ vào sách run nhè nhẹ. Đột nhiên, một bàn tay to lớn phủ lên, nắm chặt lấy tay cô.
“A…” Cô giật mình thốt lên.
“Cô giáo Ngôn, bẫy thanh khoản là gì? Em nghe không hiểu, cô có thể giảng lại một lần nữa không? Chỗ này khó quá.”
Hô hấp Văn Sâm trở nên nặng nề. Cậu nắm tay cô thật chặt, lòng bàn tay nóng hổi bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé, mát lạnh của cô. Cậu cố gắng kiềm chế không dùng sức xoa nắn tay cô quá mạnh, sợ làm cô hoảng sợ mà chạy mất.
Tay cô thật mềm, mềm như không xương. Ngày đó ở cửa chỉ là sờ nhẹ một chút mà cậu liền mất ngủ cả đêm, không thể nào quên được. Hiện tại toàn bộ bàn tay cô đều nằm gọn trong tay cậu, tư vị mỹ miều ấy khó có thể dùng lời nào diễn tả được.
Đầu óc cậu bắt đầu tưởng tượng ra những hình ảnh đen tối. Cậu không dám nghĩ tiếp, nếu đôi tay mềm mại này cầm lấy “người anh em” đang sưng tấy của mình, vuốt ve nó, thì sẽ có bao nhiêu khoái cảm? Chắc chắn cậu sẽ sướng đến phát điên mất.
Ngôn Hi rụt tay lại một chút, giọng run run: “Bẫy thanh khoản… có nghĩa là…”
Văn Sâm chịu đựng đến mức nhăn mày, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang mấp máy của cô. Cánh môi hồng hồng, căng mọng, ướt át giống như cánh hoa anh đào vừa nở. Cậu nhìn đến đỏ cả mắt.
“Cô giáo Ngôn dùng son môi hiệu gì thế? Màu thật sự rất đẹp… nhìn là muốn nếm thử.”
Thanh âm cậu nghẹn ngào, khàn đặc dục vọng. Thân mình cậu cũng nghiêng hẳn sang, đè ép lên người cô, cơ hồ muốn đem cô ép sát vào vách tường lạnh lẽo.
Ngôn Hi lúc này mới phát giác được sự bất thường của cậu.
Cậu nắm tay cô, còn cọ cọ đầu vào vai cô giống như một con cún bự đang làm nũng.
Tuy rằng cô không thành thạo trong giao tiếp, nhưng cô cũng biết cậu đang ở độ tuổi tràn đầy hormone của tuổi dậy thì. Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng kín, khoảng cách lại gần như thế này… là rất nguy hiểm.
“Tôi… tôi không có tô son. Là màu tự nhiên.”
Cô nhỏ giọng đáp, cúi đầu xuống để tránh ánh mắt thiêu đốt của cậu, thì lại nhìn thấy chân cậu đang ép sát vào chân cô dưới gầm bàn. Đùi cậu cứng như đá, nóng hổi.
“Phải không? Tự nhiên mà đẹp thế sao?”
Văn Sâm bật cười, tiếng cười trầm thấp rung động lồng ngực. Nói như vậy, là môi cô vốn đỏ hồng tự nhiên như thế? Đôi môi này hóa ra, trời sinh chính là để cho đàn ông hôn, để ngậm lấy dục vọng của đàn ông.
”Cậu… cách xa tôi ra một chút. Nóng quá.”
Ngôn Hi vươn tay, cố gắng đẩy chân cậu ra ở dưới bàn.
Không nghĩ tới, hành động này lại như đổ thêm dầu vào lửa. Đôi chân thon dài của nam sinh căng chặt, cơ bắp cuồn cuộn. Cậu đã sớm đạt tới điểm giới hạn của sự chịu đựng. Ngay cả “cậu nhỏ” trong quần cũng đã cương cứng, căng phồng lên thành một túp lều lớn, nhô lên cao cao, dục cầu bất mãn mà kêu gào đòi được giải phóng.
Làm sao cậu có thể chịu được sự hấp dẫn chí mạng của nữ thần đang ở ngay trong vòng tay mình thế này?
Văn Sâm cảm thấy mạch máu của mình như bị ai đó bóp nghẹt, máu dồn hết xuống dưới, trong đầu lập tức nổ tung một tiếng “Oành”. Lý trí đứt phựt.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận