Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cơn dục vọng bùng nổ như đê vỡ. Văn Sâm không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa. Cậu chộp lấy cổ tay Ngôn Hi, gắt gao ấn mạnh bàn tay cô vào đũng quần đang phồng lên của mình, ngay vị trí nhạy cảm nhất.
“A!” Ngôn Hi hoảng sợ hét lên, lòng bàn tay chạm phải một vật cứng rắn, nóng hổi đến đáng sợ qua lớp vải quần.
“Cô giáo Ngôn, đây là đang câu dẫn học sinh của mình sao? Sờ soạng lung tung thế này?”
Giọng nói nam sinh nghẹn ngào, khàn đặc, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ bừng vì kích thích.
Ngôn Hi sợ tới mức sắc mặt tái mét, lắp bắp: ”Tôi tôi… tôi không có… cậu buông ra…”
”Còn không thừa nhận? Cô sờ em đến cứng ngắc rồi đây này, không cảm thấy sao?”
Văn Sâm đứng phắt dậy, gạt phăng cuốn sách trên bàn sang một bên. Cậu cúi xuống, một tay luồn qua khoeo chân, một tay đỡ lưng, bế bổng Ngôn Hi lên một cách dễ dàng như nhấc một con búp bê.
“A! Buông tôi xuống!” Ngôn Hi trừng lớn đôi mắt, sợ hãi đấm đá lung tung vào người cậu. ”Văn Sâm, cậu muốn làm gì? Cậu điên rồi sao?”
Cô gọi tên cậu, rõ ràng là đang tức giận, đang mắng mỏ, nhưng giọng nói trời sinh lại mềm mại, ngọt ngào như rót mật, lọt vào tai Văn Sâm lại trở thành lời mời gọi đầy tình tứ, khiến cậu tâm viên ý mãn.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe qua người nào gọi tên cậu một cách dễ nghe, êm tai đến như thế.
”Làm cô. Làm chết cô.”
Văn Sâm gầm gừ, sải bước dài đi về phía góc tường. Cậu ép cô vào vách tường lạnh lẽo, một tay chống lên tường giam cầm cô, tay kia đỡ lấy gáy cô, cúi đầu xuống, hung hăng cắn lấy đôi môi đỏ mọng đang run rẩy kia.
“Ưm…”
Thơm quá. Thật mềm. Thật ngọt. Cảm giác còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng. Cậu muốn một ngụm nuốt trọn cô vào bụng.
”Ô ô ô ô….”
Sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch như trời với đất. Văn Sâm cao lớn, khỏe mạnh như một con báo săn mồi, còn Ngôn Hi chỉ giống như một chú dê non yếu ớt bị cậu ấn chặt trên thớt. Cô chỉ có thể phát ra những tiếng phản kháng yếu ớt, vô vọng.
Văn Sâm tóm lấy hai cổ tay đang giãy giụa của cô, kiềm chế chặt chẽ trên đỉnh đầu bằng một tay. Môi lưỡi cậu nóng bỏng, bá đạo cạy mở hàm răng trắng tinh đang cắn chặt của cô ra, lưỡi cậu như một con rắn linh hoạt luồn lách vào trong, tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của cô, liếm láp, mút mát, khiêu khích, phảng phất muốn hút hết không khí và linh hồn của cô.
Mỗi khi đầu lưỡi cậu khuấy đảo, cọ xát, Ngôn Hi lại cảm thấy cả người như bị điện giật. Một cảm giác tê tê dại dại lạ lẫm lan ra toàn thân, chạy dọc sống lưng, khiến cô quên mất phải giãy giụa, quên mất phải kêu cứu. Cơ thể cô mềm nhũn ra, tan chảy như một khối băng gặp lửa, tê dại và vô lực.
Văn Sâm cảm nhận được sự thay đổi của cô. Thân thể cô mềm mại như nước trong vòng tay cậu. Điều đó càng kích thích bản năng chinh phục của cậu. Đôi mắt cậu tối sầm lại, tay ấn mạnh đầu cô về phía mình, hôn càng sâu hơn, cuồng nhiệt hơn.
Thật là một tiểu dâm đãng trời sinh, mới hôn một cái đã mềm thành bộ dạng này rồi…
Trong cơn mê loạn, Ngôn Hi không dám tin vào sự thật này. Thiếu niên tinh thần phấn chấn, rực rỡ như ánh mặt trời mà cô vẫn ngắm nhìn mỗi ngày, người luôn cư xử lễ phép, hoạt bát, giờ đây lại đang gắt gao ôm cô, đè nghiến cô vào tường, dùng nụ hôn nóng bỏng và thô bạo để phát tiết dục vọng điên cuồng lên người cô.
Cậu hôn cô… là vì thích cô sao? Hay chỉ là thú tính nhất thời?
Khi cô còn đang quay cuồng trong những suy nghĩ hỗn độn, một thứ cứng rắn, nóng hổi chống mạnh vào bụng dưới của cô, cọ xát đầy ẩn ý.
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của Văn Sâm đã không yên phận. Nó luồn vào trong áo sơ mi của cô, từ chiếc eo thon tinh tế, mềm mại vuốt ve đi lên trên, mang theo những vết chai sần thô ráp cọ xát vào làn da mịn màng.
Và rồi, bàn tay ấy chạm đến nơi mềm mại nhất. Bộ ngực tròn trịa, căng đầy bị cậu nắm trọn trong lòng bàn tay.
Ngôn Hi kinh hãi thốt lên, mắt mở to.
”Dừng lại! Đừng…”
Văn Sâm sờ đến ngực cô, xúc cảm tốt đẹp, đàn hồi và mềm mại đến mức làm một người vốn có gia giáo, kiềm chế tốt như cậu cũng phải chửi thề một tiếng trong đầu.
Mẹ kiếp, tuyệt quá!
Ngực cô cực lớn, lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng khi nhìn qua lớp áo. Nó nằm gọn nhưng tràn đầy trong tay cậu, nặng trịch. Tuy lớn nhưng lại không hề chảy xệ, mà cao ngất, vun cao kiêu hãnh, giống như hai ngọn núi tuyết trắng ngần, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được Chúa trời ưu ái tạc nên.
Văn Sâm bóp nhẹ bầu thịt mềm mại, sướng đến mức thiếu chút nữa là bắn tinh ngay tại chỗ.
Để không bị mất mặt trước cô, cậu cắn chặt răng, gồng mình kìm nén. Nhưng động tác trên tay lại không thể khống chế được, càng sờ càng nghiện, càng xoa càng mạnh. Một tay cậu không thể bao hết được bầu ngực to tròn ấy, thịt mềm tràn ra qua các kẽ ngón tay cậu như dòng nước trắng sữa.
Điều đáng nói là ngực của cô cực kỳ mẫn cảm. Bị cậu hung hăng xoa nắn, nhào nặn, đầu vú bên trong lớp áo lót lập tức cứng lại, dựng đứng lên. Cảm giác tê dại như dòng điện chạy thẳng từ ngực xuống bụng dưới, lan ra khắp tứ chi.
Ngôn Hi không kìm được, ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rên rỉ duyên dáng, yêu kiều: “A…”
Tiếng rên ấy như một mồi lửa ném vào đống rơm khô. Nghe tiếng kêu này, cả người Văn Sâm nóng bừng như lửa đốt, lý trí bị thiêu rụi hoàn toàn.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hơi thở dồn dập.
”Vật nhỏ, mẫn cảm như vậy sao? Mới sờ đã rên rồi?”
Khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm của nam sinh lúc này hơi vặn vẹo vì khoái cảm và sự kìm nén. Cánh tay cậu siết chặt eo cô, bàn tay lớn bắt đầu chơi đùa thô bạo với bộ ngực 36D của cô qua lớp áo lót.
Cậu giữ nó trong lòng bàn tay, vuốt ve, xoay tròn, sau đó lại dùng hai tay ép hai bầu ngực lại gần nhau, tạo thành một khe sâu hun hút. Cậu cọ xát chúng lên nhau, rồi lại dùng tay tưng tưng bầu ngực như đang tưng bóng rổ, ước lượng trọng lượng và độ đàn hồi của nó một cách đầy thèm khát.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận