Chương 11

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 11

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Va Chạm Của Nguyên Tắc Và Bản Năng
Trong không gian kín đáo của văn phòng, không khí dường như bị rút cạn, chỉ còn lại mùi hương nam tính nồng đậm, hòa quyện cùng chút hương bạc hà thanh mát nhưng đầy nguy hiểm tỏa ra từ người thiếu niên. Ngôn Hi đứng đó, lưng dựa vào bàn làm việc, đôi mắt mở to đầy kinh hãi nhưng cũng ẩn chứa một sự tò mò không thể cưỡng lại. Trước mặt cô, Văn Sâm không còn là cậu sinh viên ngỗ nghịch hay chàng trai tỏa nắng trên sân bóng, mà hiện nguyên hình là một kẻ săn mồi đang dồn ép con mồi vào bước đường cùng.
Văn Sâm chỉ dọa cô. Cậu thừa biết nơi đó của mình hung tàn đến mức nào. Một con quái vật đã ngủ yên quá lâu, nay bị đánh thức bởi hương thơm trinh nữ của cô giáo, nó đang gầm gào đòi được giải phóng. Nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở cậu, Ngôn Hi vẫn là một tờ giấy trắng, chưa từng trải qua mùi vị đàn ông. Nếu bây giờ cậu cưỡng ép, dùng sức mạnh thô bạo để chiếm đoạt, chắc chắn sẽ để lại trong cô một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa. Cậu muốn cô, nhưng cậu muốn cô tự nguyện dâng hiến, hoặc ít nhất, là sự phục tùng trong khoái cảm chứ không phải nỗi đau đớn.
“Cô giáo Ngôn, đừng chỉ nhìn như thế…” Giọng nói của Văn Sâm khàn đặc, trầm thấp như tiếng đàn cello bị kéo căng dây, mang theo sự van lơn pha lẫn ra lệnh. Cậu cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm của cô, từng chữ thốt ra như thiêu đốt thần kinh người nghe: “Mau sờ sờ nó đi, em khó chịu muốn chết rồi… Nó đang gọi tên cô đấy.”
Bàn tay to lớn của cậu, với những vết chai sạn do chơi bóng rổ, bao trọn lấy vòng eo thon nhỏ của cô, kéo cô sát rạt vào người mình. Không còn khoảng cách nào giữa hai cơ thể. Ngôn Hi có thể cảm nhận rõ ràng độ cứng rắn của cơ bụng cậu qua lớp áo sơ mi mỏng manh, và đáng sợ hơn cả là thứ đang cương cứng, nóng hổi bên dưới lớp quần vải kia. Môi lưỡi cậu bắt đầu di chuyển, không còn kiềm chế nữa, từ bờ vai mảnh khảnh, lướt qua xương quai xanh tinh tế, rồi tham lam liếm láp lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Mỗi nơi đôi môi ấy đi qua đều để lại một vệt ướt át, nóng bỏng, khiến Ngôn Hi rùng mình, hai chân bủn rủn.
Dưới sự dẫn dắt đầy cưỡng ép nhưng cũng đầy mê hoặc ấy, bàn tay nhỏ bé của Ngôn Hi bị cậu nắm lấy, kéo xuống phía dưới. Cự vật dưới háng cậu như một con thú bị giam cầm quá lâu, vừa cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay cô liền giật nảy lên, gấp gáp không chờ nổi mà vọt vào trong lòng bàn tay cô.
“A…” Ngôn Hi khẽ thốt lên một tiếng kinh hãi. Nó quá lớn, quá thô, một bàn tay của cô căn bản không thể nắm hết được. Chu vi của nó vượt xa sức tưởng tượng của cô về giải phẫu học cơ thể người.
Văn Sâm không cho cô cơ hội rụt tay lại. Cậu dùng sức, đâm mạnh côn thịt đang căng trướng vào sâu trong lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của cô. Sự ma sát giữa làn da tay mịn màng của cô và lớp da căng bóng, nổi đầy gân guốc của cậu tạo ra một khoái cảm điện giật chạy dọc sống lưng.
“A… là… thật thoải mái a…” Văn Sâm ngửa cổ ra sau, yết hầu trượt lên xuống kịch liệt, phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn. Giọng nói của nam sinh lúc này đã hoàn toàn biến đổi, trầm thấp, khàn đục, mang theo từ tính chết người, giống như một loại độc dược ngọt ngào đang len lỏi vào từng tế bào thần kinh của Ngôn Hi, chặt đứt mọi sự phản kháng yếu ớt còn sót lại.
Hơi thở của cậu dồn dập, nặng nề. Văn Sâm như cố ý muốn dụ hoặc cô giáo ngây thơ này xa đọa cùng mình. Cậu há miệng, dùng hàm răng sắc nhọn cắn nhẹ vào vành tai cô, tay kia bắt đầu lần mò xuống dưới, lột dần phần váy ngắn công sở của cô lên. Khi ngón tay cậu chạm vào mép quần lót ren mỏng manh, định kéo nó xuống, một luồng điện chạy qua não bộ khiến Ngôn Hi bừng tỉnh. Thần kinh cô như bị kim châm, ý thức được tình cảnh nguy hiểm hiện tại.
Cậu sẽ không… sẽ không thật sự định cưỡng bức cô ngay tại văn phòng này chứ? Nơi này là trường học, là nơi tôn nghiêm, và quan trọng hơn, nơi tư mật chật hẹp của cô làm sao có thể tiếp nhận được con quái vật khổng lồ kia? Nó sẽ xé toạc cô ra mất!
“Văn Sâm, cậu… cậu muốn làm gì? Cậu đừng làm bậy…” Ngôn Hi run rẩy, giọng nói pha lẫn sự sợ hãi tột độ.
Trong đầu Văn Sâm lúc này, hình ảnh cậu đè cô giáo xinh đẹp này lên bàn làm việc, tách rộng hai chân cô ra, hung hăng mà đâm rút, nghe tiếng cô khóc lóc gọi “ba ba” xin tha, hiện lên rõ mồn một. Dục vọng đen tối xâm chiếm toàn bộ tâm trí cậu. Nhưng khi lời nói thoát ra khỏi miệng, lại biến thành những lời âu yếm đầy ma mị: “Em muốn cô, rất muốn, rất muốn… Cô giáo, cho em đi…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận