Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Bóng Ma Quá Khứ
Cú đánh bất ngờ vào mông khiến Ngôn Hi giật bắn người, da thịt nơi đó nóng rát, tê dại lan tỏa. Nhưng cô còn chưa kịp xoay người để chất vấn hay phòng vệ, Văn Sâm đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ. Một bàn tay to lớn như gọng kìm sắt đè chặt hai tay cô xuống mặt bàn gỗ lạnh lẽo, ép cô phải duy trì tư thế cúi người đầy nhục dục ấy. Tay còn lại của cậu thuần thục luồn xuống, giải phóng con quái vật đang gầm gào trong quần mình.
“Văn… Văn Sâm, cậu muốn làm gì?”
Không thể nhìn thấy người phía sau, bị kiềm chế chặt chẽ trên mặt bàn, cảm giác bất lực bao trùm lấy Ngôn Hi. Từ đáy lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi nguyên thủy, sợ hãi đến mức da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.
“Làm gì? Không phải cô cố ý dụ dỗ em sao?” Giọng Văn Sâm khàn đục, vang lên ngay bên tai cô, mang theo sự buộc tội vô lý nhưng đầy tính chiếm hữu.
“Tôi không có, tôi không có…” Ngôn Hi lắc đầu nguầy nguậy, tóc tai rũ rượi.
“Nếu không có thì tại sao cô lại muốn khoe mông trước mặt em?” Cậu gằn giọng, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô.
Tiểu dâm đãng này, thật thiếu làm! Khoe mông? Cô khi nào khoe mông? Chỉ là cô cúi xuống cất đồ thôi mà! Nhưng lý lẽ của kẻ đang bị dục vọng điều khiển thì làm gì có logic.
Ngôn Hi trong lòng một mảnh hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích trước sức mạnh áp đảo của cậu. “Văn Sâm, cậu đừng như vậy, tôi sợ…”
“Không cần sợ, cô Ngôn đợi một lát nữa sẽ rất thoải mái, sẽ cầu xin em thao chết cô.”
Hạ thân Văn Sâm sung huyết đến mức đau nhức, đầu óc đã không thể suy nghĩ được gì ngoài việc muốn chiếm đoạt, muốn đâm xuyên qua người phụ nữ này. Cậu thô bạo kéo váy cô lên cao, gom lại ở thắt lưng.
Mông của cô gái trắng bóng, tròn trịa và căng mẩy lộ ra trước mắt, như một trái đào chín mọng mời gọi người ta cắn xé. Văn Sâm nhìn đến hai mắt đỏ bừng, hơi thở dồn dập như ống bễ lò rèn. Tiểu dâm đãng này, thật không biết lớn lên như thế nào, rõ ràng nhìn gầy yếu, vòng eo tinh tế như vậy, nhưng ngực cùng mông lại đầy đặn, mỡ màng đến thế. Đây chính là vóc dáng trời sinh để đàn ông chơi đùa.
“Cô… cô Ngôn…”
Văn Sâm cúi xuống, thì thầm vào tai cô những lời thâm tình nhưng đầy dục vọng, tay cậu nắm lấy dương vật cứng ngắc của mình, bắt đầu cọ xát vào kẽ mông mềm mại của cô. Cậu chưa vội thâm nhập, mà muốn trêu chọc, muốn làm cô ướt át trước.
Dương vật nam sinh nóng bỏng như thanh sắt nung, cọ xát vào làn da mát lạnh ở mông đùi cô gái. Sự chênh lệch nhiệt độ, sự va chạm xác thịt, tư thế bị cưỡng ép từ phía sau… Tất cả những yếu tố đó như những mảnh ghép kích hoạt một cơ chế phòng vệ sâu thẳm trong tiềm thức Ngôn Hi.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại. Không gian văn phòng biến mất. Ánh nắng ngoài cửa sổ tắt ngấm. Ký ức đen tối mà cô đã cố gắng chôn vùi, đã cố quên đi bằng thuốc và trị liệu, bỗng chốc vỡ òa như đê vỡ, nhấn chìm cô trong sợ hãi tột cùng.
Đêm tối. Mưa xối xả như trút nước. Một góc hẻm hoang tàn, bẩn thỉu. Vài gã đàn ông quần áo rách rưới, hôi hám với những nụ cười ghê tởm, hàm răng vàng khè. Bọn chúng vây quanh một bé gái nhỏ tuổi đang co ro run rẩy. Bọn chúng cười hô hố, tay xoa xoa những đồ vật xấu xí, đen đúa phía dưới háng.
“Em gái, làm sao chỉ có một mình ở chỗ này? Chúng ta cùng em chơi một chút được không? Sẽ vui lắm đấy…”
Tiếng cười khả ố, mùi hôi của rượu và thuốc lá rẻ tiền, bàn tay nhớp nháp chạm vào da thịt…
“Ọe ~”
Hình ảnh quá khứ chồng chéo lên hiện tại. Cảm giác có vật cứng nóng bỏng cọ vào phía sau lưng khiến cô buồn nôn dữ dội. Ngôn Hi không kìm được, dạ dày co thắt, cô nôn khan một tiếng đầy đau đớn.
Cho dù Văn Sâm đang chìm đắm trong biển dục vọng, tiếng nôn khan và sự run rẩy kịch liệt bất thường của cô cũng kéo cậu trở về thực tại. Cậu cảm nhận được cô không chỉ là sợ hãi kiểu e thẹn, mà là sự hoảng loạn bệnh lý.
“Cô Ngôn, cô làm sao vậy?” Cậu buông lỏng tay, nghi hoặc ôm lấy vai cô, định xoay người cô lại xem xét.
Nhưng ngay khi tay cậu vừa chạm vào, Ngôn Hi như bị điện giật, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cậu ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Ngôn Hi lùi lại, lưng đập vào tường, cả người run rẩy như lá cây trước gió bão. Đôi tay cô run rẩy ôm chặt lấy quần áo xộc xệch trên người, đôi mắt mở to vô hồn nhưng chứa đầy sự kinh hoàng và cừu hận. Cô nhìn cậu, nhưng không phải nhìn Văn Sâm, mà như đang nhìn một con quái vật, một kẻ thù không đội trời chung.
“Cút! Cút ngay! Cút xa tôi một chút! Đồ ghê tởm!”
“……..”
Văn Sâm kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt cừu hận cùng sợ hãi tột độ của cô như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa dục vọng, kéo lý trí của cậu trở về. Cậu chưa bao giờ thấy cô như vậy. Cô luôn dịu dàng, nhút nhát, nhưng chưa bao giờ nhìn cậu với ánh mắt ghê tởm đến thế.
“Ngôn Hi, cô đừng nóng giận, em… em sẽ không làm gì nữa…” Cậu hoảng hốt, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, muốn tiến lại gần trấn an cô.
Nhưng cậu vừa nhúc nhích, Ngôn Hi đã hét lên, vội vàng chỉnh trang y phục, rồi không nói một lời, chạy như trốn khỏi văn phòng, như thể phía sau có ma quỷ đuổi theo.
“Ngôn Hi!”
Văn Sâm muốn đuổi theo, nhưng cánh cửa văn phòng đã bị cô hung hăng đóng sầm lại trước mũi cậu. Tiếng “Rầm” vang lên chấn động cả hành lang, cũng chấn động cả tâm can cậu.
Cậu đứng đó, quần áo xộc xệch, dương vật vẫn còn cương cứng đau đớn nhưng lòng thì lạnh ngắt. Sau một lúc lâu, Văn Sâm ảo não vò đầu bứt tai.
“Rầm!”
Một quyền hung hăng đánh mạnh vào vách tường cứng ngắc. Máu tươi từ mu bàn tay chảy xuống, nhuộm đỏ vách tường trắng toát. Cậu hối hận không thôi, gần như tự ngược mà đạp thêm vài cái vào tường, mặc kệ cơn đau thể xác.
Sao lại thế này? Ngày thường cậu luôn tự hào mình tỉnh táo, thông minh, nhưng vừa nhìn thấy cô liền mất hết não, biến thành cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cậu đã làm cô sợ hãi. Cô sẽ nghĩ như thế nào về cậu? Một kẻ biến thái? Một tên cưỡng bức? Sau này cô sẽ chán ghét cậu, sẽ không để ý tới cậu nữa?
Không được! Cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra! Ngôn Hi là của cậu, chỉ có thể là của cậu!

Bình luận (0)

Để lại bình luận