Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lời Tuyên Bố Của Kẻ Săn Mồi
Úc Châu, màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn rực rỡ. Trong một câu lạc bộ tư nhân sang trọng bậc nhất, ánh đèn laser quét qua quét lại, âm nhạc điện tử dập dìu kích thích màng nhĩ. Vô số nam thanh nữ tú, khoác lên mình những bộ cánh thời thượng, đắt tiền đang lắc lư, quay cuồng trong sự xa hoa trụy lạc của giới thượng lưu.
Văn Nguyệt, chị gái của Văn Sâm, đang cùng bạn trai Trần Từ Thuật khiêu vũ trên sàn nhảy. Tiếng nhạc ồn ào khiến cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Chỉ khi nó rung liên hồi trong túi xách, cô mới phát hiện ra.
“Ai a? Đừng nghe ~ Đang vui mà!”
Bàn tay hư hỏng của Trần Từ Thuật không thành thật mà di chuyển khắp nơi trên đường cong cơ thể cô, anh không muốn bị quấy rầy lúc cao hứng, duỗi tay muốn giật lấy di động của cô để tắt máy.
“Đừng nháo, là Tiểu Sâm.” Văn Nguyệt liếc nhìn màn hình, thấy tên em trai yêu quý liền đẩy tay bạn trai ra, vội vàng chạy đến khu vực yên tĩnh hơn, che một bên tai để nghe điện thoại.
“Ôi, đại thiếu gia, hôm nay như thế nào rảnh rỗi nhớ tới người chị gái thân ái này vậy? Hết tiền tiêu vặt rồi à?” Cô trêu đùa cậu, giọng điệu vui vẻ.
Thế nhưng, đầu dây bên kia lại im lặng một cách đáng sợ. Chỉ có tiếng thở nặng nề, dồn dập truyền qua sóng điện thoại.
“Sao em không nói gì? Alo? Tiểu Sâm?”
“Chị… em gây họa rồi.”
Đầu bên kia, thanh âm Văn Sâm trầm thấp, khàn đục và có chút run rẩy, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ cà lơ phất phơ, tự tin ngạo nghễ ngày thường của cậu.
Văn Nguyệt vốn định trêu ghẹo tiếp, nhưng nghe ngữ khí thất thần lạc phách này, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Cô chưa bao giờ thấy em trai mình như vậy. Chọc họa gì mà khiến cho đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng biết sợ là gì, luôn được cưng chiều như trứng mỏng, lại trở nên hoảng loạn thế này?
“Em đừng làm chị sợ, là giết người hay phóng hỏa? Hay là đụng xe rồi?” Văn Nguyệt lo lắng hỏi dồn.
“Còn nghiêm trọng hơn như thế.”
“!!!!” Văn Nguyệt suýt đánh rơi điện thoại. “Em đốt trường học à? Hay là làm nổ tung cái gì?”
“Không phải.”
“Thế rốt cuộc là cái gì? Em là muốn dọa chết chị hay sao? Nói mau!”
“Em… chọc Ngôn Hi tức giận.”
“Chọc Ngôn Hi tức giận?” Văn Nguyệt ngớ người ra một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm. “Thì ra là việc này a, chị còn tưởng rằng trời sập… Khoan đã, em làm thế nào mà có qua lại với Ngôn Hi? Chẳng phải hai người chẳng liên quan gì sao?”
Văn Nguyệt kinh ngạc hỏi lại. Tiểu tử này, lần trước cô thấy ánh mắt nó nhìn Ngôn Hi thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống, cô cũng chỉ thuận miệng nhắc nhở, cảnh báo một câu, không nghĩ tới nó lại làm thật! Nó dám tấn công bạn thân của cô!
“Em thật sự đi tìm cô ấy?”
“Ừm.”
“Chị không phải đã nói với em không được đi trêu chọc cô ấy rồi sao? Hai người không thể nào! Hơn nữa… Tính tình cô ấy tốt như vậy, hiền lành như cục đất, sẽ không dễ dàng tức giận đâu? Em rốt cuộc đã làm cái gì? Thổ lộ bị từ chối rồi làm loạn? Hay là ở trước mặt mọi người làm cô ấy bẽ mặt?”
Văn Nguyệt một hơi hỏi dồn dập.
Văn Sâm rũ mắt xuống, nhìn bàn tay đang băng bó của mình, lông mi nồng đậm che đi ánh sáng mất mát và hối hận trong đáy mắt. So với mấy cái đó, những gì cậu làm còn quá phận, còn tồi tệ hơn gấp trăm lần. Cậu suýt chút nữa đã cưỡng bức cô, đã khơi dậy nỗi đau sâu kín nhất trong lòng cô.
Văn Nguyệt thấy cậu im lặng hồi lâu, cũng hiếm khi thấy được bộ dạng ủ rũ này của cậu, giọng nói liền mềm xuống: “Được rồi, được rồi, lát nữa chị sẽ gọi điện xin lỗi cô ấy giúp em. Nhưng hiện tại khẳng định cô ấy đang tắt máy hoặc không muốn nghe. Chờ chị từ Úc Châu trở về, chị sẽ tự mình tới cửa xin lỗi, giải thích giúp em. Nhưng em phải bảo đảm, về sau sẽ không đi quấy rầy cô ấy nữa…”
“Không có khả năng.”
Tiếng nói của cô còn chưa dứt, đã bị Văn Sâm chém đinh chặt sắt cắt ngang. Giọng cậu lạnh lùng, kiên quyết đến đáng sợ.
“Ngôn Hi là của em.”
Giọng nói cậu kiên định, mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối, không cho phép bất cứ ai xen vào hay phản đối.
Văn Nguyệt sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại. Đứa em này điên rồi sao?
“Không phải, Ngôn Hi khi nào là của em? Cậu ấy là bạn thân của chị!”
“Vốn dĩ chính là của em.” Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô qua khung cửa sổ, từ khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt u buồn ấy, cô đã được định sẵn là của cậu. Cậu đã đánh dấu cô trong tim mình.
“Em…. Tiểu Sâm, em từ lúc nào lại trở nên biến thái, cố chấp như vậy?” Văn Nguyệt bị cậu làm cho tức giận đến mức nói năng lộn xộn. Thấy vừa ý thì cướp lấy, đây là logic của kẻ cướp sao? Đứa em trai tỏa sáng như ánh mặt trời của cô đâu rồi?
“Chị nói cho em biết, làm thế nào để làm cô ấy nguôi giận? Em phải làm gì cô ấy mới tha thứ cho em?” Văn Sâm không quan tâm chị mình mắng, cậu chỉ muốn biết cách chuộc lỗi.
“Làm cô ấy nguôi giận? Cái này chị cũng không biết, Ngôn Hi tính tình mềm như mèo, ít khi giận ai lắm. Ai có thể làm cô ấy tức giận đến mức đó, chắc chắn là đã làm điều gì kinh khủng lắm! Em rốt cuộc đã làm gì?”
“Cô ấy có thích đồ vật gì hay không?” Văn Sâm lờ đi câu hỏi của chị.
“Thích… động vật nhỏ lông xù xù? Mèo con chẳng hạn?”
“Tút… tút… tút…”
Vừa nghe xong, Văn Sâm lập tức cúp máy, không thèm chào một tiếng.
“Thằng nhóc chết tiệt này! Chưa nói xong đã ngắt! Không lẽ… em ấy sẽ lại đi tìm Ngôn Hi!” Văn Nguyệt nhìn điện thoại, vẻ mặt tức giận pha lẫn lo lắng. “Ôi má ơi! Ngôn Hi ơi là Ngôn Hi, cậu đã tạo cái nghiệp gì mà dính phải thằng em trời đánh của tớ thế này!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận