Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cuộc Gặp Gỡ Bất Đắc Dĩ Và Sự Cự Tuyệt Phũ Phàng
“Ai u, Hi Hi à, sao lâu vậy mới mở cửa thế con? Làm ba mẹ đợi mãi.”
Ba mẹ Ngôn tay xách nách mang túi to túi nhỏ thức ăn, vừa bước vào nhà vừa cằn nhằn.
“Con… con vừa mới ngủ dậy, thay quần áo…” Ngôn Hi ấp úng, cố gắng che giấu sự bối rối.
Họ đi vào phòng khách, ngước lên, thấy một bữa tối thơm lừng, nóng hổi đã được dọn sẵn trên bàn ăn. Cơm canh đầy đủ, màu sắc bắt mắt.
“Hi Hi, chính con làm cơm sao? Thơm quá!”
“A?”
Ngôn Hi vừa quay mặt lại nhìn, cũng ngẩn người. Trên bàn ăn, ba món mặn một món canh đã được bày biện đẹp mắt. Sô pha lúc nãy còn bừa bộn quần áo của hai người giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.
Đây… là Văn Sâm làm sao? Trong lúc cô ngất xỉu?
Cô đứng ngây ra như phỏng. Mới ý thức được không chỉ nhà cửa gọn gàng, mà ngay cả bộ váy ngủ trên người cô cũng đã được thay mới. Cảm giác dính nhớp, ướt át khó chịu ở phía dưới cũng không còn nữa. Chắc chắn là cậu đã tắm rửa, vệ sinh sạch sẽ cho cô. Cậu… thật chu đáo.
“Vậy miễn cho mẹ lại phải vào bếp, chúng ta ăn luôn đi cho nóng.”
Mẹ Ngôn buông đồ đạc xuống, xoay người nhìn con gái thật kỹ. Đáy mắt bà hiện lên tia kinh ngạc và tán thưởng.
“Hi Hi, làm sao mới một tháng không gặp, con gái mẹ lại xinh đẹp hẳn ra thế này? Da dẻ hồng hào, mắt long lanh, nhìn cứ như… đang yêu ấy.”
“?”
Ngôn Hi đầy bụng nghi hoặc. Cô vừa mới bị giày vò một trận tơi bời, đầu bù tóc rối, chỗ nào đẹp chứ? Cô không biết rằng, sau những cuộc ân ái cuồng nhiệt, phụ nữ thường toát lên một vẻ đẹp mặn mà, quyến rũ rất riêng, như đóa hoa được tưới tắm đầy đủ.
“Ai u, con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc 24 tuổi rồi còn chưa có bạn trai. Uổng phí cả thanh xuân.”
“Hi Hi, có phải con muốn vội chết ba và mẹ không? Ba mẹ già rồi, chỉ mong có cháu bế thôi.”
Chuyện xưa nhắc lại, bài ca muôn thuở. Ngôn Hi giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu ăn cơm.
Nhưng lần này mẹ Ngôn không có ý định buông tha dễ dàng: “Hi Hi, mẹ hỏi thăm rồi. Lần trước dì Vương giới thiệu đối tượng cho con, hóa ra chính là giáo sư cùng trường đại học với con đấy.”
“Đừng nhìn người ta là giáo sư mà ngại, vẫn còn trẻ tuổi lắm, hiện tại chỉ mới ngoài ba mươi, sự nghiệp vững vàng, gia cảnh cũng rất tốt, môn đăng hộ đối.”
Ngôn Hi nghe tai này qua tai kia. Ngoài 30? Già quá. Văn Sâm hình như chỉ mới đôi mươi, tràn đầy sức sống.
“Mẹ mặc kệ, con không muốn đi xem mắt người lạ mẹ cũng không ép. Nhưng hiện tại là đồng nghiệp cùng trường, tiện đường. Khi con đến trường, mẹ sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, cùng nhau ăn bữa cơm tìm hiểu cũng không mất mát gì. Mẹ nghe nói cậu ta lớn lên cũng nho nhã, lịch sự, con khẳng định sẽ nhìn trúng!”
“Mẹ… con không muốn…”
“Không được cự tuyệt! Nếu con cự tuyệt thì chính là bất hiếu, không xem mẹ là mẹ con nữa!”
Mẹ Ngôn thái độ kiên quyết, ra tối hậu thư. Ngôn Hi biết không thể cãi lại, đành cúi đầu nghịch ngón tay, im lặng chịu trận.
Buổi tối, ba mẹ Ngôn vẫn luôn quấn lấy Ngôn Hi nói chuyện phiếm đến khuya, nội dung phần lớn là xoay quanh việc ca ngợi “giáo sư 30 tuổi” kia tuyệt vời thế nào. Ngôn Hi vô tâm lắng nghe, ánh mắt cứ lén lút nhìn về phía chiếc điện thoại đã bị mẹ Ngôn tịch thu để trên bàn trà. Cô hiện tại chỉ muốn biết Văn Sâm đã về nhà an toàn chưa, tay có đau không, đã ăn cơm chưa…
“Cái con bé này, đôi mắt đều dính lên di động rồi kìa. Rốt cuộc có đem lời mẹ nói để ở trong lòng không hả?”
“Mẹ, nếu con… bạn trai con nhỏ tuổi hơn con một chút, mẹ có để ý không?” Ngôn Hi lấy hết can đảm hỏi dò.
“Nhỏ hơn một chút? Nhỏ hơn mấy tháng thì không thành vấn đề. Nhưng nếu là nhỏ hơn một hai tuổi, hay là sinh viên chưa ra trường, mẹ kiên quyết không đồng ý! Tính tình con vốn mềm yếu, hiền lành, dễ bị người khác bắt nạt. Phải tìm người lớn tuổi hơn, chững chạc hơn, biết che chở, bảo vệ con! Chứ tìm mấy cậu choai choai về con lại phải đi hầu hạ nó à?”
Mẹ Ngôn tạt một gáo nước lạnh vào hy vọng mong manh của cô. Ngôn Hi cúi đầu, lòng nặng trĩu.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ. Ba mẹ Ngôn vẫn còn đang ngủ say. Ngôn Hi đã bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức. Với giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ đang yêu, Ngôn Hi linh cảm là Văn Sâm đến. Trong lòng cô hoảng loạn tột độ.
Cô rón rén ra mở cửa. Quả nhiên, ngoài cửa là một thiếu niên tuấn tú, quần áo phẳng phiu, bảnh bao như chú rể. Mặt mày cậu rạng rỡ, khóe miệng gợi lên một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Trong tay cậu xách theo bảy tám hộp quà xa xỉ, đắt tiền.
“Chị Ngôn Hi… Chào buổi sáng!”
“Rầm!”
Cậu vừa mới mở miệng chào, nụ cười còn chưa kịp tắt, Ngôn Hi đã hoảng hốt đóng sầm cửa lại ngay trước mũi cậu.
Văn Sâm bị cô không lưu tình chút nào mà nhốt ngoài cửa, nụ cười cứng đờ trên môi.
“…….”
Mẹ Ngôn đang đi vệ sinh, nghe được động tĩnh lớn, mở cửa ra hỏi vọng: “Hi Hi, ai đấy con? Làm sao vậy?”
“Không… không có gì ạ. Người lạ, tìm nhầm nhà thôi mẹ.” Ngôn Hi tựa lưng vào cửa, tim đập thình thịch, nói dối không chớp mắt.
“À, hôm nay sao con dậy sớm như vậy, lại đi ngủ một chút đi, còn sớm mà. Cơm sáng để mẹ làm.”
“Dạ.”
Nghe được cuộc đối thoại bên trong qua cánh cửa gỗ, khóe miệng đang cười của Văn Sâm từ từ hạ xuống, biến mất hẳn.
Người lạ? Tìm nhầm nhà?
Cậu tiếp tục ấn chuông cửa, tiếng chuông “đinh đong” vang lên dồn dập, kiên trì. Ngôn Hi nghe từng hồi chuông mà tâm can rối bời, hoảng loạn như ngồi trên đống lửa.
Cô vội vàng chạy vào phòng lấy lại di động, lúc này mới phát hiện Văn Sâm đã gửi hàng tá tin nhắn cùng mấy chục cuộc gọi nhỡ cho cô từ tối qua đến giờ.
[Văn Sâm, cậu đi về trước đi. Cầu xin cậu!]
Văn Sâm gửi cho cô rất nhiều tin nhắn quan tâm, hỏi han, kết quả chỉ nhận được một câu xua đuổi lạnh lùng.
Cậu chưa kịp trả lời, Ngôn Hi đã nhắn tiếp một tin: [Cầu xin cậu, ngàn vạn lần đừng tiến vào, đừng để ba mẹ tôi thấy, cầu xin cậu (icon khóc).]
Nhìn cái icon mặt khóc thảm thương kia, Văn Sâm vừa tức giận, vừa đau lòng, lại vừa bất lực. Cậu thở dài, buông tay khỏi nút chuông cửa. Đứng lặng người ở đó một lúc lâu, cậu mới lầm lũi xách theo đống quà quay người bỏ đi. Bóng lưng cô đơn đến lạ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận