Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Nỗi Sợ Bị Phát Hiện
Đúng lúc cao trào đang dâng lên, bên ngoài cánh cửa gỗ bỗng vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cười đùa của một nhóm nữ sinh.
“Ê, mang mấy cái vợt này vào kho cất đi.”
“Cửa khóa rồi à? Hay là có ai bên trong?”
Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng dụng cụ. Trái tim Ngôn Hi như ngừng đập. Cô hoảng sợ tột độ, hai mắt mở to, nín thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Nếu bị phát hiện trong tình cảnh này – quần áo xộc xệch, nửa thân dưới trần trụi, đang bị học sinh của mình làm nhục – thì cuộc đời và sự nghiệp giáo viên của cô coi như chấm dứt.
Văn Sâm cảm nhận được sự căng cứng của cơ thể người con gái trong tay. Tiểu huyệt của cô co thắt dữ dội, siết chặt lấy ngón tay cậu như một chiếc miệng nhỏ tham lam và sợ hãi. Cảm giác này… tuyệt vời đến mức khiến cậu suýt nữa thì mất kiểm soát.
“Có người không?” Tiếng gõ cửa vang lên “cốc cốc”.
Ngôn Hi sợ hãi quay đầu lại nhìn Văn Sâm, ánh mắt van xin cậu dừng lại. Nhưng cô chỉ thấy trong mắt cậu ánh lên một tia tà ác và hưng phấn điên cuồng.
“Suỵt.” Văn Sâm đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi ghé sát vào tai cô thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm: “Có người đấy. Chị có muốn em mở cửa cho họ vào xem cô giáo Ngôn đang dâm đãng thế nào không?”
Ngôn Hi lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút. Đừng để họ nghe thấy tiếng rên của chị. Nếu chị dám phát ra tiếng động, em sẽ làm thật đấy.”
Lời đe dọa vừa dứt, Văn Sâm rút ngón tay ra, thay vào đó là thứ vũ khí nóng bỏng, cứng rắn đang đội lớp quần thể thao của cậu. Cậu kéo khóa quần, giải phóng con quái vật khổng lồ đang gầm gừ đòi ăn.
“Quỳ xuống.” Cậu ra lệnh lạnh lùng.
Ngôn Hi nhìn thứ to lớn, gân guốc đang dựng đứng trước mặt mình, lại nhìn cánh cửa mỏng manh ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô run rẩy quỳ xuống nền nhà đầy bụi, đôi đầu gối trần trụi cọ xát vào sàn xi măng lạnh lẽo.
“Liếm nó.”
Văn Sâm ấn đầu cô vào hạ bộ của mình. Mùi nam tính nồng nặc xộc vào mũi cô. Ngôn Hi hé miệng, ngập ngừng đưa lưỡi ra chạm vào phần quy đầu rỉ nước. Vị mặn chát và mùi hăng hăng khiến cô hơi rùng mình, nhưng nỗi sợ hãi bên ngoài buộc cô phải phục tùng.
Cậu luồn tay vào mái tóc đen dài của cô, giữ chặt lấy đầu cô, bắt đầu di chuyển hông, đẩy dương vật vào trong khoang miệng ấm nóng, chật hẹp ấy.
“Ưm… ô ô…”
Ngôn Hi bị nhét đầy miệng, không thể thở nổi, nước mắt, nước mũi giàn giụa. Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn vang lên văng vẳng, càng làm tăng thêm sự kích thích cấm kỵ cho màn hoan lạc trong bóng tối này.
Văn Sâm ngửa cổ ra sau, nhắm mắt tận hưởng khoái cảm đê mê mà chiếc lưỡi vụng về của cô mang lại. Cảm giác chinh phục, sở hữu và nguy hiểm hòa quyện vào nhau, đẩy cậu lên đỉnh điểm của sự hưng phấn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận