Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Gọi Tên Em
Lưng Ngôn Hi ma sát vào bức tường sần sùi, đau rát, nhưng nỗi đau đó chẳng thấm vào đâu so với cơn bão tố đang hoành hành trong cơ thể cô. Văn Sâm như một cỗ máy không biết mệt mỏi, liên tục tấn công vào điểm yếu nhất của cô. Khoái cảm và đau đớn hòa quyện, đưa cô lên những đỉnh cao chwind chênh vênh rồi lại dìm xuống vực sâu.
“Gọi tên em!” Văn Sâm ra lệnh, mồ hôi từ trán cậu nhỏ xuống ngực cô, nóng hổi. “Nói cho em biết ai đang thao chị!”
“Văn… Văn Sâm… a… ưm…” Ngôn Hi nức nở, tiếng gọi đứt quãng theo từng nhịp thúc.
“Không phải cái tên này.” Cậu không hài lòng, thúc mạnh một cái vào điểm G khiến cô cong người lên, hét chói tai. “Gọi cái khác!”
“Tiểu… Tiểu Sâm…”
“Vẫn chưa đúng! Em là gì của chị? Nói mau!”
Ngôn Hi mơ màng, lý trí tan biến, chỉ còn lại bản năng cầu xin sự thương xót. “Bạn… bạn trai… a…”
“Chưa đủ thân mật.” Văn Sâm cắn mạnh vào xương quai xanh của cô, để lại một dấu răng đỏ chót. “Gọi ông xã!”
“Ông… ông xã… a… ông xã ơi… tha cho em…” Cuối cùng cô cũng thốt ra hai từ ấy, giọng nói ngọt ngào, run rẩy và đầy sự phục tùng.
Hai tiếng “ông xã” như liều doping cực mạnh bơm vào máu Văn Sâm. Cậu cười lớn, ánh mắt sáng rực như dã thú bắt được mồi ngon.
“Ngoan lắm! Bà xã dâm đãng của anh! Gọi nữa đi, gọi to lên!”
Cậu bế cô rời khỏi bức tường, đi lại quanh phòng trong tư thế hai cơ thể vẫn dính chặt vào nhau. Mỗi bước đi của cậu làm dương vật bên trong cô rung lắc, cọ xát vào những điểm nhạy cảm mới lạ, khiến Ngôn Hi sướng đến phát điên.
“A a… đừng đi… sâu quá… rơi mất… ông xã… chậm lại…”
Cô ôm chặt cổ cậu, đôi chân quắp chặt lấy eo cậu như dây leo bám vào cây cổ thụ. Cảm giác lơ lửng trên không, phó mặc hoàn toàn cơ thể cho người đàn ông điều khiển khiến cô vừa sợ hãi vừa hưng phấn tột độ.
Văn Sâm đặt cô lên một chiếc bàn cũ phủ đầy bụi, đẩy hai chân cô mở rộng hết cỡ thành hình chữ M. Cậu nhìn ngắm nơi tư mật đang bị mình giày xéo, đỏ ửng và sưng tấy, dịch yêu chảy ra ướt đẫm cả mặt bàn.
“Nhìn xem, bà xã. Cái miệng dưới của em đang ăn anh ngon lành thế nào này. Nó còn tham ăn hơn cả cái miệng trên nữa.”
Cậu cúi xuống, hôn lên môi cô, nếm lại dư vị của chính mình, rồi lại tiếp tục cuộc chinh phạt không hồi kết. Trong căn phòng tăm tối, chỉ còn lại tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng va chạm xác thịt đầy ám muội.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận