Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Tên gọi cấm kỵ và nỗi sợ hãi kích thích
Trong không gian chật hẹp và u tối của phòng dụng cụ thể dục, bầu không khí dường như đặc quánh lại bởi mùi hương của dục vọng và mồ hôi hòa quyện. Văn Sâm ghì chặt lấy eo nhỏ của Ngôn Hi, từng cú thúc của cậu không còn mang vẻ thăm dò như lúc đầu mà trở nên hung hãn, đầy tính chiếm hữu. Cậu không chỉ muốn cơ thể cô, cậu muốn khắc sâu tên mình, sự hiện diện của mình vào tận tâm khảm cô.
“Buông tôi ra… Buông tôi ra…” Ngôn Hi nức nở, giọng nói vỡ vụn trong những nhịp thở hổn hển. Cô cảm giác mình như con thuyền nhỏ chòng chành giữa cơn bão tố, không nơi bám víu, chỉ biết vô vọng cầu xin.
Văn Sâm cười khẩy, nụ cười mang theo nét tà mị khiến người ta vừa sợ hãi vừa mê muội. “Buông cô ra? Cô lặp lại lần nữa xem nào?”
Vừa dứt lời, cậu dùng một tay ép chặt cô vào bức tường lạnh lẽo. Bàn tay to lớn, rắn chắc như gọng kìm giam hãm lấy tấm lưng mảnh mai, trong khi phần hông mạnh mẽ bên dưới lại bắt đầu một đợt luân động điên cuồng. Sự ma sát giữa da thịt nóng bỏng và vách tường lạnh giá tạo nên một sự tương phản kích thích đến rùng mình.
“A a a a… Không cần a muốn chết, a a….” Tiếng rên rỉ của Ngôn Hi vút lên, không thể kìm nén. Mỗi cú thúc của cậu như muốn chạm đến tận cùng tâm hồn cô, vừa đau đớn lại vừa sung sướng đến tê dại.
“…Văn…Sâm, quá sâu, muốn tới… trong bụng ô ô ô….” Cô lắp bắp, ngôn từ lộn xộn, lý trí đã bị khoái cảm đánh tan nát.
Văn Sâm cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói khàn đặc vì dục vọng: “Còn gọi em là Văn Sâm? Chị Ngôn Hi lại gọi, lại gọi một tiếng thử xem em có đem chị làm chết hay không!”
Ngôn Hi rùng mình. Cô thực sự sợ hãi. Trong mắt cậu lúc này không còn là cậu học trò ngây ngô hay chàng trai tỏa nắng trên sân bóng, mà là một con thú hoang đang đánh dấu lãnh thổ. Cô vòng tay ôm lấy cổ cậu, nức nở như một con mèo nhỏ đang cầu xin sự thương xót.
“Tôi…” Cô ngập ngừng, nước mắt ướt đẫm hàng mi dài.
“Vậy gọi là gì?” Văn Sâm ép hỏi, hông dưới vẫn không ngừng di chuyển, trêu chọc điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô.
“Tiểu…tiểu Sâm?”
“Tiểu Sâm? Chị cảm thấy em rất nhỏ sao?” Văn Sâm nhướng mày, ngay lập tức thúc mạnh một cái như để trừng phạt, cũng như để chứng minh sự “hùng vĩ” của mình.
“A ~ Đừng cử động, đừng cử động…..” Ngôn Hi hét lên, cả người run rẩy.
“Chị hôm nay gọi không đúng, em sẽ không dừng lại!” Cậu kiên quyết, sự bướng bỉnh trẻ con hòa lẫn với sự bá đạo của một người đàn ông trưởng thành tạo nên sức ép vô hình.
“Sâm Sâm?” “Em trai?” “Bạn trai?”
Ngôn Hi hoảng loạn thử từng cái tên, nhưng mỗi lần một cái tên thốt ra, đổi lại là một cú thúc sâu hơn, mạnh hơn, như muốn xé toạc cô ra. Nước mắt cô tuôn rơi lã chã, hạ thể nóng rực như bị lửa thiêu đốt, từng đợt dịch thủy trào ra bôi trơn cho sự xâm lấn của cậu. “Rốt cuộc gọi là gì ô ô…. Cậu nói đi?”
Văn Sâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt cả lý trí của cô. Cậu im lặng một chút, rồi khóe môi từ từ cong lên một nụ cười đầy tà ý.
“Không bằng chị kêu một tiếng ‘ba ba’ cho em nghe?”
“Cậu….” Ngôn Hi trừng mắt, xấu hổ và giận dữ đan xen. Sao cậu có thể biến thái đến mức này?
“Như thế nào, chị Ngôn Hi gia giáo tốt như vậy, có phải hay không khó có thể mở miệng?” Cậu thì thầm, giọng điệu đầy khiêu khích. “Chị Ngôn Hi hỏi em gọi là gì, nên gọi cái gì trong lòng chị không rõ ràng sao? Hay chỉ là giả bộ không biết? Từ lúc bắt đầu đến giờ chị Ngôn Hi chưa từng nói thích em, tất cả là do em tự mình đưa tới cửa….”
“Ông… Ông xã.”
Cậu càng nói, ánh mắt càng trở nên u tối, như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Ngôn Hi không chịu nổi sự áp bức tinh thần lẫn thể xác này nữa, cô cắn môi, nhắm mắt lại và thốt ra hai từ ấy.
Một tiếng “ông xã” mềm mại, ngọt ngào, kéo dài như tơ lụa, lọt vào tai Văn Sâm khiến toàn thân cậu tê dại. Một cảm giác thỏa mãn len lỏi vào tận xương tủy, khiến cơn thú tính trong cậu tạm thời lắng xuống. Cậu ngừng động tác, nhìn cô chằm chằm, rồi bật cười thành tiếng.
“Lại kêu một tiếng.”
Ngôn Hi thẹn thùng đến mức muốn độn thổ. Cô cắn chặt môi, mặt đỏ bừng như quả gấc chín.
“Không gọi?” Văn Sâm đưa tay véo nhẹ khuôn mặt ửng hồng của cô, yêu thích không buông tay. “Không phải kêu lên rồi sao?”
“Kêu một lần không được, em muốn chị Ngôn Hi khắc sâu trong trí nhớ, biết chính mình là của ai!”
“Của chính tôi.” Ngôn Hi lí nhí phản kháng, cố vớt vát chút tự tôn cuối cùng.
“Cái gì?” Ngọn lửa tà ác trong mắt Văn Sâm lại bùng lên. Cậu không nói hai lời, hông dưới lại bắt đầu tăng tốc độ, mạnh bạo và dứt khoát.
“A a a ~ nhẹ một chút, ưm ưm a…..”
“Lặp lại lần nữa, chị là của ai?”
“Văn…..Văn Sâm.”
“Văn Sâm?” Cậu thúc mạnh một cái.
“Ông xã.” Cô nức nở sửa lại.
“Ông xã là ai?”
“Là Văn Sâm.”
“Về sau còn dám lừa gạt ông xã, còn dám cùng đàn ông ăn cơm, cùng nói cười với kẻ khác hay không?” Văn Sâm gặng hỏi, từng câu từng chữ như đóng đinh vào tâm trí cô.
“Không… Không dám, ông xã nhẹ chút a…. Quá sâu ô ô thô quá a……”
“Dừng lại ô ô, ông xã tha tôi đi, cầu xin cậu a, tôi không được….”
Tiếng khóc lóc van xin, tiếng rên rỉ kiều mị của cô vang vọng trong căn phòng nhỏ, hòa lẫn với tiếng va chạm xác thịt tạo nên một bản hòa ca dâm mĩ. Văn Sâm nghe hai tiếng “ông xã” mà sướng rơn cả người, cậu đang định cho cô một chút thời gian để thở dốc thì bất chợt, từ bên ngoài cửa phòng thiết bị truyền đến một loạt âm thanh ríu rít của nữ sinh.
“Các cậu cũng tới trả vợt cầu lông sao?” “Đúng vậy, trò đánh cầu lông này không thú vị chút nào, rốt cuộc cũng kết thúc, tớ buồn ngủ quá ~” “Ai mà không chán? Nói không phải vì tới xem cậu ấy thi đấu, tớ lười phải đến đây, ở kí túc xá ngủ thoải mái hơn nhiều!”
Âm thanh ngày càng gần, rõ mồn một. Ngôn Hi hoảng hốt tột độ, hai mắt mở to đầy sợ hãi. Cô quên mất rằng đây là trường học, và bên ngoài cánh cửa mỏng manh kia là những học sinh của cô, là những người hâm mộ của Văn Sâm. Nếu bị phát hiện trong tình cảnh này… cô chết mất!
“A ~” Ngôn Hi sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi vội vàng đưa tay bịt chặt miệng mình lại. Nhưng hành động đó càng làm cho cô trở nên đáng ngờ và kích thích hơn trong mắt Văn Sâm.
Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn cậu, ánh mắt cầu cứu đầy tuyệt vọng. Làm sao bây giờ? Sắp bị phát hiện rồi!
“Cậu mau đi ra.” Cô thì thầm, giọng run rẩy.
“Đi ra? Đi đâu?” Văn Sâm nhếch mép cười, vẻ mặt vô tội nhưng đáy mắt lại lóe lên tia tinh quái. Cậu vốn dĩ đã khóa trái cửa, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn đáng yêu này của cô, cậu không nhịn được muốn trêu chọc thêm một chút. “Chị Ngôn Hi không cảm thấy, bị người khác quan sát càng kích thích sao?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận