Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cơn ghen và lời hứa hẹn
Sau khi xác nhận Ngôn Hi đã tỉnh lại và không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng, Văn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đặt cô ngồi xuống ghế đá ở một góc khuất trong khuôn viên trường, nơi ít người qua lại. Cậu vuốt ve khuôn mặt vẫn còn vương chút ửng hồng sau cơn hoan lạc của cô, ánh mắt tràn đầy sự hối lỗi và yêu thương.
“Chị Ngôn Hi, vừa rồi chị lừa em sao?” Cậu đột nhiên hỏi, ánh mắt nheo lại đầy nghi hoặc. Cô tỉnh lại quá nhanh sau khi nghe đến từ “bệnh viện”.
Ngôn Hi chớp mắt, nuốt khan một cái. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. “Không có… em chỉ là…”
Thực ra là cô có lừa cậu một chút. Cô thực sự kiệt sức, nhưng cũng một phần vì muốn trốn tránh sự ham muốn không đáy của cậu nên mới giả vờ ngất lâu hơn một chút. Ai ngờ cậu lại hoảng loạn đến thế.
“Còn nói không có? Tiểu động, thiếu chút nữa hù chết em rồi.” Văn Sâm không giận, ngược lại còn cúi xuống hôn chụt lên môi cô một cái rõ kêu. Nụ hôn mang theo vị mặn của mồ hôi và hương vị ngọt ngào của tình yêu. “Chị mà có mệnh hệ gì, em biết sống sao?”
Ngôn Hi đỏ mặt, đẩy nhẹ cậu ra. “Được rồi, cậu… cậu đã xong chưa? Tôi đói bụng.”
“Đói bụng?” Văn Sâm sáng mắt lên. “Được, em đưa chị đi ăn ngon. Muốn ăn gì nào? Tôm hùm? Hay bò bít tết?”
“Cậu… từ bỏ?” Ngôn Hi ngạc nhiên. Cậu tha cho cô dễ dàng vậy sao? Bình thường cậu sẽ nhân cơ hội này mà đòi hỏi thêm chứ.
“Thì ra chị rất chờ mong cái này, nếu như vậy em liền nghe lời chị!” Văn Sâm cười gian, bàn tay hư hỏng lại lần nữa mò mẫm xuống váy cô.
“Tôi không có ~” Ngôn Hi hoảng hốt giữ chặt váy, che đi cặp mông vẫn còn ê ẩm của mình.
“Được rồi, trêu chị thôi. Hôm nay buông tha chị, em cũng nghe thấy bụng chị kêu rồi.” Văn Sâm cười xòa, cọ mũi mình vào mũi cô đầy cưng chiều. Nhìn cô ăn uống no đủ cũng là một loại hạnh phúc với cậu.
Sau khi ăn xong, tâm trạng của Văn Sâm trở nên cực kỳ tốt. Cậu nắm tay Ngôn Hi đi dạo dưới tán cây râm mát.
“Vậy cậu có đi tham gia nhảy cao không?” Ngôn Hi hỏi.
“Có đi hay không đều không sao cả, em nghe theo chị Ngôn Hi, chị muốn em đi thì em sẽ đi.” Cậu đáp, mắt lấp lánh nhìn cô. Lúc này, cậu ngoan ngoãn hệt như một chú cún con bự xác, chỉ chực chờ chủ nhân ra lệnh để vẫy đuôi.
Ngôn Hi thầm nghĩ, giá mà lúc trên giường cậu cũng ngoan ngoãn được một nửa như thế này thì tốt biết mấy. “Vậy cậu đi đi, tôi sẽ ở trên khán đài nhìn cậu”.
“Trên khán đài? Chị Ngôn Hi không đến sân tập cổ vũ em sao?” Văn Sâm dừng bước, vẻ mặt ỉu xìu ngay lập tức. Cậu muốn cô đứng ngay cạnh đường chạy, cầm khăn, cầm nước cho cậu, để cả thế giới biết cô là của cậu.
“…….” Ngôn Hi nhìn quanh, hạ giọng giải thích: “Trường học không cho phép cô trò yêu đương, tôi đến đó….sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, cậu nổi tiếng như vậy, tôi đứng cạnh cậu sẽ bị soi mói chết mất.”
Mặt Văn Sâm tối sầm lại. Cậu ghét cái lý do “cô trò” này. Nó như một bức tường vô hình ngăn cách cậu và cô, khiến cậu không thể đường đường chính chính sở hữu cô trước mặt mọi người.
“Trường học là nhà em mở, em muốn cùng cô yêu đương, ai dám nói xấu?” Cậu gắt lên, giọng điệu bá đạo quen thuộc lại trỗi dậy.
“Nhà cậu mở? Đại học A không phải công lập sao?” Ngôn Hi ngơ ngác hỏi lại.
Văn Sâm: “……..”
“Có tài trợ! Ý em là nhà em tài trợ rất nhiều!” Cậu sửa lại, rồi bực bội nói tiếp: “Chị có phải cố ý hay không? Căn bản là không nghĩ sẽ thừa nhận quan hệ của chúng ta, cũng không muốn đem em giới thiệu với người khác? Chị xấu hổ vì em sao? Hay chị sợ lão già kia nhìn thấy?”
“Không có a ~” Ngôn Hi lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt to tròn chớp chớp vẻ vô tội. “Tôi chỉ là không muốn bị bàn tán thôi mà. Cậu đừng suy diễn linh tinh.”
Văn Sâm nhìn cô, cơn giận trong lòng vơi đi một nửa nhưng sự bất an vẫn còn đó. Cậu luôn cảm thấy mình không nắm bắt được cô. Cô quá tốt đẹp, quá dịu dàng, còn cậu chỉ là một thằng nhóc sinh viên (dù giàu có và đẹp trai). Cậu sợ một ngày nào đó, cô sẽ nhận ra khoảng cách giữa họ và rời bỏ cậu. Cậu sợ có một người đàn ông trưởng thành, chững chạc hơn xuất hiện và cướp mất cô.
“Được rồi.” Văn Sâm thở dài, vò đầu bứt tai đầy phiền muộn. “Vậy đi, chị ngồi trên khán đài, chỗ nào em có thể nhìn thấy rõ nhất ấy. Không được đi đâu cả, em thi xong sẽ lên tìm chị ngay.”
“Được.” Ngôn Hi gật đầu ngoan ngoãn.
Cuộc thi nhảy cao nam bắt đầu trong tiếng reo hò vang dội của cả sân vận động. Khi cái tên “Văn Sâm” được xướng lên, đám đông như vỡ òa. Các nữ sinh hò hét, vẫy cờ, giơ bảng tên cậu lên cao.
Ngôn Hi ngồi trên khán đài, nhìn xuống sân. Giữa đám đông vận động viên, Văn Sâm nổi bật hẳn lên với chiều cao vượt trội và khí chất tự tin, ngạo nghễ. Cậu mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc đen hơi rối bay trong gió, nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ.
Tiếng còi vang lên. Văn Sâm bắt đầu chạy đà. Từng bước chạy mạnh mẽ, uyển chuyển như một con báo săn mồi. Cậu bật nhảy, cơ thể uốn cong một đường tuyệt đẹp trên không trung, vượt qua xà ngang một cách nhẹ nhàng và tiếp đất hoàn hảo.
“Aaaaaaa!” “Văn Sâm thật đẹp trai!” “Quá tuyệt vời! Văn thiếu cố lên! Cố lên!”
Cả khán đài như nổ tung. Ngôn Hi cũng không kìm được mà vỗ tay, trái tim đập rộn ràng. Đó là người đàn ông của cô (dù cô chưa dám thừa nhận công khai). Cậu tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, khiến người ta không thể rời mắt.
Sau khi hoàn thành cú nhảy, việc đầu tiên Văn Sâm làm không phải là ăn mừng với đồng đội, mà là ngước mắt lên nhìn về phía khán đài, nơi cậu đã chỉ định cho Ngôn Hi ngồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận