Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Vết Sẹo Tâm Hồn Và Nụ Hôn Của Lòng Tin
Ánh đèn vàng vọt trong phòng tắm hắt lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Ngôn Hi. Cô ngồi bó gối trong góc, cả người run lên bần bật như chiếc lá trước gió bão.
Văn Sâm đứng sững lại, hai tay buông thõng, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng. Cậu từ từ quỳ xuống, giữ một khoảng cách an toàn, giọng nói trở nên dịu dàng và kiên nhẫn hết mức có thể:
“Hi Hi… nhìn em này. Em là Văn Sâm. Em không phải bọn chúng. Em sẽ không làm hại chị.”
Ngôn Hi nghe thấy cái tên quen thuộc, từ từ ngẩng đầu lên. Qua màn nước mắt nhạt nhòa, cô thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ đang nhìn cô với ánh mắt đầy đau xót và hối hận. Những hình ảnh đáng sợ kia dần tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện ấm áp của cậu.
“Văn Sâm…” Cô nức nở gọi tên cậu.
Văn Sâm cẩn trọng tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô: “Nói cho em biết, chị đã nhớ lại chuyện gì? Có phải chuyện lúc chiều không?”
Ngôn Hi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại giọng nói đang run rẩy: “Không chỉ chuyện hôm nay… Nó làm tôi nhớ lại… chuyện hồi nhỏ.”
Và rồi, trong không gian tĩnh lặng của phòng tắm, Ngôn Hi bắt đầu kể lại cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt bao năm qua. Chuyện về một buổi tối mưa gió, khi cô bé Ngôn Hi bị bỏ lại một mình chờ bố, bị một đám côn đồ say rượu vây quanh, trêu chọc và suýt nữa giở trò đồi bại. Dù bố cô đã đến kịp lúc, nhưng nỗi sợ hãi về những ánh mắt dâm dục, những bàn tay dơ bẩn ấy đã khắc sâu vào tâm trí non nớt của cô, khiến cô mắc chứng sợ đàn ông, sợ sự tiếp xúc cơ thể.
“Từ đó về sau, tôi luôn cảm thấy đàn ông thật đáng sợ, thật dơ bẩn… Tôi sợ bị chạm vào, sợ đám đông… Mấy năm nay tôi đã cố gắng điều trị, tưởng rằng đã khá hơn… Nhưng hôm nay…” Cô nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Văn Sâm nghe mà nắm đấm siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt. Cậu hận không thể quay ngược thời gian để giết chết lũ khốn nạn đó. Cậu càng hận bản thân mình hơn, vì trước đây đã bao lần thô bạo ép buộc cô, không hề biết rằng mỗi lần như thế là một lần cứa thêm vào vết thương lòng của cô.
“Em xin lỗi… Em xin lỗi chị…” Văn Sâm ôm chầm lấy cô, siết chặt cô vào lòng mình như muốn dùng hơi ấm của mình xua tan đi sự lạnh lẽo trong cô. “Em là thằng khốn nạn. Em đã không biết… Em hứa, từ nay về sau sẽ không bao giờ ép buộc chị nữa. Em sẽ bảo vệ chị, không để ai làm tổn thương chị nữa.”
Ngôn Hi tựa đầu vào vai cậu, nước mắt thấm ướt vai áo cậu. Cô ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt ướt át chứa đầy sự lo sợ: “Văn Sâm, cậu có thấy tôi… bị bệnh như vậy… rất phiền phức không? Cậu có ghét bỏ tôi không?”
Ánh mắt ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim Văn Sâm. Cậu nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô: “Đồ ngốc! Em yêu chị còn không hết, sao lại ghét bỏ? Trong mắt em, chị là người sạch sẽ nhất, tốt đẹp nhất trên thế giới này. Những kẻ dơ bẩn kia không xứng để chị sợ hãi.”
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Văn Sâm vang lên, phá vỡ bầu không khí xúc động. Cậu liếc nhìn màn hình, sắc mặt hơi sa sầm. Là cuộc gọi từ gia đình, có lẽ liên quan đến chuyện cậu bỏ thi. Cậu định buông Ngôn Hi ra để nghe máy.
Nhưng Ngôn Hi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khi hơi ấm của cậu rời đi. Cô sợ cậu sẽ đi mất, sợ cậu chán ghét quá khứ của cô. Trong một phút bốc đồng, cô nhón chân lên, chủ động áp đôi môi mềm mại của mình lên môi cậu.
Đồng tử Văn Sâm co rút lại. Cậu ném chiếc điện thoại đang reo sang một bên, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, đáp trả nụ hôn ấy một cách cuồng nhiệt nhưng cũng đầy nâng niu. Cậu bế bổng cô lên, đá văng cửa phòng tắm, sải bước đi về phía giường ngủ.
Đêm nay, cậu sẽ dùng cách của riêng mình để chữa lành cho cô, để chứng minh cho cô thấy tình yêu của cậu lớn lao đến nhường nào.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận