Chương 74

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 74

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Nói Dối Và Sự Trừng Phạt Ngọt Ngào
“Nhưng mà… A ~”
Ngôn Hi vừa hé miệng định nói, Văn Sâm đã tàn nhẫn thúc mạnh một cái từ dưới lên. Cú thúc bất ngờ khiến tiếng nói của cô vỡ vụn thành tiếng rên rỉ đầy khoái lạc.
Bên ngoài, ba mẹ Ngôn đã lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy định bấm số 110. Đúng lúc đó, tiếng rên của con gái vọng ra khiến họ sững sờ.
“Hi Hi?” Mẹ Ngôn gọi lại, giọng đầy nghi hoặc.
Ngôn Hi cố gắng hít sâu, nén lại cảm giác tê dại đang lan tỏa khắp cơ thể: “Ba… Mẹ… Con… A… Con không sao!”
Lại một cú thúc mạnh nữa. Văn Sâm cố tình chọn đúng lúc cô nói để tấn công, khiến giọng điệu của cô trở nên đứt quãng, kèm theo những tiếng thở dốc đầy ám muội.
Ba mẹ Ngôn nghe thấy giọng con gái, nỗi lo lắng vơi đi một nửa, nhưng sự nghi ngờ lại tăng lên gấp bội: “Hi Hi, giọng con sao thế? Con bị ốm à? Sao nghe lạ thế?”
“Là… Đúng rồi ạ… A ~” Ngôn Hi cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Văn Sâm ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói đầy vẻ trêu chọc ác ý: “Đúng rồi, chị Ngôn Hi bị bệnh, đang cần bác sĩ ‘chích thuốc’ cho đây.”
“Bé ngoan khi tiêm không được khóc nhè nhé, thuốc phải bắn hết vào trong mới khỏi được.”
Ngôn Hi đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô đưa tay đẩy ngực cậu ra, nhưng bàn tay mềm mại chạm vào cơ bụng săn chắc, nóng hổi của cậu lại chẳng khác nào đang vuốt ve, khiêu khích.
“Tiểu dâm đãng! Lúc này rồi mà còn dám câu dẫn em?” Văn Sâm cười khẽ, ánh mắt tối sầm lại. “Xem ra liều thuốc này chưa đủ mạnh rồi.”
Nói xong, cậu ép chặt cô vào cánh cửa gỗ, bắt đầu một đợt tấn công điên cuồng mới. Dương vật thô dài màu đỏ tím như một mũi khoan, xoáy sâu vào tận cùng cơ thể cô, ma sát mạnh mẽ vào thành vách nhạy cảm. Cậu muốn trừng phạt cô, muốn khắc sâu sự hiện diện của mình vào trong cô.
Cơn khoái cảm ập đến như sóng thần, nhấn chìm lý trí của Ngôn Hi. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, mọi sự kìm nén vỡ tan.
“A a a a… Không cần… Quá sâu rồi… Cây gậy lớn cắm sâu quá… Tha cho tôi… A ~”
“Muốn chết mất… Văn Sâm đừng… A… Muốn ra rồi… Không được…”
“A a ô ô… Cứu mạng… Đừng cắm nữa… Sướng chết mất…”
Tiếng hét thất thanh, đầy hoan lạc của cô xuyên qua cánh cửa gỗ, lọt vào tai hai vị phụ huynh đang đứng bên ngoài. Ba mẹ Ngôn đứng hình, mặt đỏ tía tai, há hốc mồm kinh ngạc. Họ nhìn nhau, không dám tin vào tai mình. Con gái ngoan hiền của họ… đang làm chuyện đó? Và tiếng kêu kia… thật sự quá mức kịch liệt, quá mức phóng túng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ba Ngôn: “Ai? Ai đang ở trong đó với con? Buông Hi Hi ra! Không thì tôi báo cảnh sát thật đấy!”
“Không… Không cần đâu ba…” Lần này, không có tiếng đàn ông trả lời, mà là tiếng Ngôn Hi yếu ớt vang lên.
“Hi Hi?”
“Nói cho họ biết, em là ai!” Văn Sâm bóp nhẹ cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt rực lửa đầy chiếm hữu.
Ngôn Hi run rẩy, biết mình không còn đường lui. Cô nhắm mắt lại, lí nhí: “Ba, mẹ… Là… Là bạn trai con.”
Bên ngoài, không gian im lặng như tờ trong vài giây. Sau đó là tiếng bước chân vội vã rời đi.
“À… Ờ…” Giọng mẹ Ngôn vang lên, đầy bối rối và ngượng ngùng: “Thế… Các con cứ tiếp tục đi nhé. Ba mẹ ra xem tivi đây. Đừng… đừng thức khuya quá…”
Tiếng bước chân xa dần. Văn Sâm nghe được hai chữ “bạn trai”, nụ cười thỏa mãn hiện lên trên môi. Cậu cúi xuống, hôn chùn chụt lên môi cô: “Tiểu bảo bối ngoan lắm! Thưởng cho em nào!”
Cậu là người rất thù dai. Cậu vẫn nhớ như in lần đầu đến nhà cô, bị cô nhốt ngoài cửa và coi như người dưng. Hôm nay, cậu đã đòi lại cả vốn lẫn lãi. Cậu muốn cả thế giới, bắt đầu từ ba mẹ cô, biết rằng Ngôn Hi là người phụ nữ của cậu.
Ngôn Hi cảm thấy mặt mũi mình đã mất hết. Cô không biết ngày mai phải đối diện với ba mẹ thế nào. Nhưng lúc này, điều khiến cô khổ sở nhất không phải là sự xấu hổ, mà là cơn khoái cảm đang hành hạ cô đến phát điên.
“Văn Sâm… Văn Sâm… Tha cho tôi đi… Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi… Ô ô ô…” Cô khóc nấc lên, van xin trong tuyệt vọng.
Văn Sâm nhìn cô gái nhỏ đang mềm nhũn trong tay mình, lòng trắc ẩn hiếm hoi trỗi dậy. Cậu từ từ rút côn thịt sũng nước ra khỏi cơ thể cô.
“Phù…” Ngôn Hi thở hắt ra, chân tay bủn rủn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống sàn. Văn Sâm nhanh tay đỡ lấy cô, bế thốc cô lên giường.
“Chị Ngôn Hi bây giờ lại không nói được nữa rồi à? Vừa nãy ai là người bày ra bộ dạng dâm đãng đó để câu dẫn em hả?”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận