Chương 75

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 75

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cơn Bão Đêm Khuya Và Buổi Sáng Ra Mắt
“Ô ô ô…” Ngôn Hi vùi mặt vào gối, không dám trả lời.
“Chị Ngôn Hi không thể ích kỷ như vậy được. Chính mình sướng xong rồi định bỏ mặc em sao? Đã dám câu dẫn em thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ! Mau, làm cho em thoải mái đi. Tới đây, ăn nó đi!”
Văn Sâm với vẻ mặt “đói khát”, ném cô lên giường lớn, rồi đè cả thân hình to lớn của mình lên người cô.
“A!”
Không cho cô một giây nghỉ ngơi, dương vật thô dài lại một lần nữa xâm nhập vào tiểu huyệt đang sưng đỏ, ướt át và chưa kịp khép lại của Ngôn Hi. Lần này, không còn sự dạo đầu nhẹ nhàng, mà là những cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát như vũ bão.
Cậu bóp chặt eo cô, điên cuồng luận động như muốn đòi mạng cô.
“Không… A a a… Mạnh quá… Nhẹ chút… ~”
“Lớn quá… Ba ba tha mạng cho con… Sắp căng hỏng mất rồi ~”
“Hi Hi sắp bị chơi hỏng rồi… A a…”
Cậu thúc vào tận cùng, chạm đến điểm G sâu nhất trong cơ thể cô. Điểm mẫn cảm bị tấn công liên hồi khiến Ngôn Hi co giật, từng đợt dâm thủy lại trào ra ồ ạt. Cảm giác sung sướng tột độ khiến cô hét lên chói tai, đạt đến đỉnh điểm cao trào.
Đồng thời, vách thịt non nớt của cô co bóp dữ dội, siết chặt lấy “cậu nhỏ” của Văn Sâm, vắt kiệt từng giọt tinh hoa của cậu.
“A…”
Văn Sâm ngửa cổ lên, gầm lên một tiếng thỏa mãn. Khuôn mặt cậu vặn vẹo trong cơn khoái lạc, dòng tinh dịch nóng hổi bắn mạnh vào sâu bên trong tử cung cô, từng đợt, từng đợt không dứt.
Cô gái nhỏ dưới thân cậu run rẩy bần bật, đôi mắt trợn ngược rồi lịm đi trong cơn mê sảng ngọt ngào.
Ở phòng khách, tiếng tivi dù đã bật to hết cỡ cũng không thể át được tiếng hét thất thanh và tiếng giường chiếu kẽo kẹt vọng ra từ phòng ngủ. Hai vợ chồng già nhìn nhau, mặt đỏ tía tai, không biết nên vui hay nên buồn.
“Thằng bé này… khỏe thật đấy!” Ba Ngôn lẩm bẩm.
“Phúc khí của con gái mình tốt thật. Động tĩnh này so với chúng ta hồi trẻ còn kịch liệt hơn gấp mười lần.” Mẹ Ngôn vừa nói vừa phe phẩy tay quạt cho bớt nóng.

Sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm lụa mỏng manh, chiếu rọi lên căn phòng bừa bộn. Quần áo vứt lung tung dưới sàn, ga giường nhăn nhúm đầy những vết tích của cuộc hoan lạc đêm qua.
Ngôn Hi khó khăn mở mắt, toàn thân đau nhức như bị xe cán qua. Cô với tay lấy điện thoại.
Đã 10 giờ sáng!
Chết rồi! Sao đồng hồ báo thức không kêu?
Cô nhìn lại, đồng hồ đã bị ai đó tắt đi. Rèm cửa cũng được kéo kín mít để cô ngủ ngon. Từ ngoài phòng khách vọng vào tiếng nói cười rôm rả. Ký ức đêm qua ùa về như thác lũ khiến mặt cô tái mét.
Hôm qua… cô bị ba mẹ bắt gặp… đang làm chuyện đó!
Xong đời rồi! Làm sao cô dám đối mặt với ba mẹ đây? Còn Văn Sâm đâu? Chẳng lẽ cậu ấy đã bị ba mẹ đuổi đi rồi?
Không kịp xỏ dép, cô vội vàng nhảy xuống giường, rón rén đi ra cửa. Tay vừa chạm vào nắm đấm cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Thật là trùng hợp quá! Ba của Hi Hi cũng làm việc ở tập đoàn Văn thị sao?”
“À, vâng, tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi.” Đó là giọng của ba cô.
Và một giọng nói khác, trầm ấm, lịch sự… Không phải giọng của Văn Sâm?
Ngôn Hi hé cửa ra một chút, lén lút thò đầu nhìn ra ngoài.
Trên bàn trà phòng khách chất đầy những hộp quà sang trọng đắt tiền. Ngồi trên ghế sofa là ba cô và một người đàn ông trung niên lạ mặt. Và… Văn Sâm đang ngồi đó, áo quần chỉnh tề, phong thái đĩnh đạc.
“Giám đốc bộ phận tiếp thị có phải đã bỏ trống khá lâu rồi không?” Văn Sâm hỏi người đàn ông trung niên.
“Vâng thưa thiếu gia.” Người đàn ông kia kính cẩn đáp.
“Bác trai đã làm việc 5 năm, xét về thâm niên và năng lực đều là người phù hợp nhất.”
“Vâng, tôi sẽ thông báo ngay cho bộ phận nhân sự.”
“Không, không… Sao lại thế được… Tôi không dám nhận…” Ba Ngôn nghe thấy thế, mắt mở to kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ, chân tay lúng túng đứng dậy.
Mẹ Ngôn ngồi bên cạnh cũng sững sờ, nhưng rất nhanh ánh mắt bà sáng lên vì vui sướng. Bà vội vàng rót trà đưa cho chàng trai trẻ: “Mời cậu dùng trà ~”
“Bác gái đừng khách sáo thế ạ, cứ gọi con là Tiểu Sâm là được rồi!”
Văn Sâm lễ phép nhận lấy chén trà bằng hai tay, khóe mắt cong lên thành hình trăng khuyết. Nụ cười của cậu lúc này rạng rỡ, ngây thơ và vô hại đến lạ lùng, khác hẳn với vẻ ma mị, cuồng dã đêm qua. Hai lúm đồng tiền ẩn hiện khiến cậu trông càng thêm phúc hậu và đáng yêu.
“Tay nghề pha trà của bác gái tuyệt quá. Hi Hi nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn là được thừa hưởng từ bác rồi.”
Miệng lưỡi ngọt xớt! Mẹ Ngôn cười tít mắt, nhìn cậu con rể tương lai đầy ưng ý. Chờ đã… Tay nghề của Hi Hi? Con bé đã nấu cơm cho cậu ta ăn rồi sao?
“Đâu có, cũng bình thường như mọi người thôi mà.”
“Không đâu ạ, trà của bác là ngon nhất trong những loại trà con từng uống!”
“Ha ha ha ~” Mẹ Ngôn cười không khép được miệng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận