Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Hai Bộ Mặt Của Chàng Chó Săn
Ngôn Hi đứng chết trân ở cửa phòng ngủ.
Khả năng “nịnh nọt” và “thao túng” tâm lý của Văn Sâm quả thực đã đạt đến trình độ thượng thừa. Cậu không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn biết cách lấy lòng người lớn một cách hoàn hảo.
Thấy không khí có vẻ hòa thuận, không hề có cảnh cãi vã hay tra khảo như cô tưởng tượng, Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy hết can đảm đẩy cửa bước ra.
Vừa thấy bóng dáng cô, Văn Sâm lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng rực hướng về phía cô. Cậu sải bước đi tới, không chút ngại ngần trước mặt ba mẹ cô.
Ngôn Hi cúi đầu, mặt đỏ bừng, muốn tránh ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt nóng bỏng của cậu. Nhưng Văn Sâm đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt.
“Chào buổi sáng, em yêu.”
Nam sinh nâng bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu lên mu bàn tay trắng ngần.
Ngôn Hi giật mình rụt tay lại như bị lửa đốt. Khóe miệng Văn Sâm nhếch lên một nụ cười tà tứ, đầy ẩn ý. Cậu ta… là cố ý trêu chọc cô!
“Ngủ dậy thấy trong người thế nào?” Cậu hỏi, giọng nói đầy vẻ quan tâm nhưng ánh mắt lại lướt qua những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô.
“Cũng… cũng tạm.”
“Hi Hi, mau đi đánh răng rửa mặt đi, Tiểu Sâm đang ở đây đấy, nhìn bộ dạng lôi thôi của con kìa!” Mẹ Ngôn lên tiếng thúc giục, giọng điệu trách móc yêu thương.
Ngôn Hi ngớ người. “??”
Cô lôi thôi? Mẹ không phải nên tra hỏi về quan hệ của hai người sao? Sao giờ mẹ lại nói chuyện cứ như… Văn Sâm mới là con ruột, còn cô là con ghẻ vậy?
“À.” Văn Sâm cười khẽ, giơ tay nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc rối trên trán cô ra sau tai. “Không đâu ạ, Hi Hi lúc nào cũng xinh đẹp, bộ dạng nào con cũng thích cả!”
“Tiểu Sâm nói chuyện khéo thật, làm người ta mát cả ruột gan.” Mẹ Ngôn tấm tắc khen ngợi.
“…” Ngôn Hi cạn lời, xấu hổ chạy tót vào phòng vệ sinh.
Văn Sâm cũng thản nhiên đi theo vào.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, không gian riêng tư lập tức bị bao trùm bởi sự ám muội.
“Chị Ngôn Hi, có muốn em giúp chị không?” Văn Sâm ép cô vào bồn rửa mặt, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau. Cậu ở nhà cô, vừa làm chuyện đó trước mặt ba mẹ cô tối qua, sáng nay lại có thể trắng trợn tán tỉnh cô ngay trong phòng tắm thế này. Sự to gan của cậu làm Ngôn Hi choáng váng.
Ngôn Hi trừng mắt nhìn cậu qua gương, ra hiệu cho cậu tránh xa ra. Nhưng Văn Sâm phớt lờ, dán chặt cơ thể mình vào lưng cô, thì thầm vào tai: “Sáng sớm đã muốn câu dẫn em rồi sao?”
“Cậu…”
“Yên tâm đi, em đã thu phục được nhạc phụ nhạc mẫu rồi.”
“Cái gì?!” Ngôn Hi suýt chút nữa nuốt cả kem đánh răng. Ba mẹ cô khó tính như vậy, làm sao cậu có thể thu phục chỉ trong một buổi sáng?
“Cậu không lừa tôi đấy chứ?”
“Chị cảm thấy em sẽ lừa chị sao?”
“Đơn giản vậy á?”
“Rất đơn giản. Trên đời này chỉ có chị Ngôn Hi là khó thu phục nhất thôi.”
“Tôi làm gì có…” Ngôn Hi đang ngậm bàn chải, miệng đầy bọt trắng xóa, giọng nói ồm ồm nhưng lại vô cùng đáng yêu. Văn Sâm không kiềm chế được, đưa tay nhéo má cô một cái.
“Không sao, dù khó đến mấy em cũng đã thu phục được rồi, cả trên giường lẫn dưới giường.”
“Cậu…” Ngôn Hi định mắng cậu, nhưng Văn Sâm đã nhanh tay nắm lấy bàn tay đang rảnh rỗi của cô, kéo xuống đặt lên đũng quần đang căng phồng của mình.
“Chị Ngôn Hi sờ thử xem, nó đáng thương lắm nè. Nó chào cờ từ sáng sớm mà chị Ngôn Hi mãi không chịu dậy!”
“…” Ngôn Hi cảm nhận được sức nóng và độ cứng qua lớp vải quần, tay cô run lên. Cô cảm thấy chỉ cần cậu còn ở trong nhà này thêm một giây, là tim cô lại treo ngược lên thêm một giây.

“Mẹ ơi, xong cơm chưa ạ?”
“Chờ mỗi con thôi đấy.”
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí vui vẻ lạ thường. Ba mẹ Ngôn tiếp đãi Văn Sâm như thượng khách, gắp thức ăn cho cậu liên tục.
“Nào, Tiểu Sâm, thử món cá sốt này đi, bác gái làm đấy!”
“Còn đây là gà hầm do bác trai tự tay xuống bếp, con nếm thử xem.”
“Cảm ơn bác gái, cảm ơn bác trai.”
Văn Sâm gắp một miếng cá, tỉ mỉ gỡ hết xương dăm, rồi nhẹ nhàng đặt vào bát của Ngôn Hi.
Ngôn Hi ngạc nhiên nhìn cậu. Văn Sâm chỉ mỉm cười, tiếp tục cúi đầu gỡ xương cá một cách kiên nhẫn.
Ba mẹ Ngôn nhìn thấy cảnh tượng đó, sững sờ một chút rồi nhìn nhau gật đầu đầy hài lòng. Một chàng trai giàu có, quyền thế mà lại biết chăm sóc người yêu từng li từng tí như vậy, quả là hiếm có.
Ngôn Hi ăn cơm mà lòng như lửa đốt. Cuối cùng, khi bữa ăn vừa kết thúc, cô vội vàng buông đũa.
“Mẹ, con đưa Văn Sâm ra về nhé.”
“Sao về sớm thế con?”
“Cậu ấy… còn phải đi học.”
“Nhưng Văn Sâm bảo học kỳ này kết thúc rồi mà?”
“Còn… còn…” Ngôn Hi ấp úng, không biết bịa lý do gì.
Văn Sâm hiểu ý, chủ động đứng dậy giải vây: “Dạ, chiều nay con còn một bài kiểm tra bổ sung ạ. Con xin phép không làm phiền hai bác nữa, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm hai bác.”
“Được được, con đi cẩn thận nhé…”
Trong thang máy, khi chỉ còn lại hai người, nụ cười hiền lành của Văn Sâm biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nguy hiểm thường thấy. Cậu ép cô vào góc thang máy, nheo mắt nhìn cô: “Chị Ngôn Hi gấp gáp muốn đuổi em đi thế sao?”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận