Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bữa Tiệc Định Mệnh Và Lời Đồn Ác Ý
Trước cửa câu lạc bộ KTV cao cấp bậc nhất thành phố.
Ngôn Hi bước xuống từ taxi, tay xách theo hộp quà tinh xảo. Cô đến sớm hơn giờ hẹn một chút vì muốn dành cho Văn Sâm sự bất ngờ.
Hôm nay, toàn bộ tầng VIP của KTV đã được Văn Sâm bao trọn để tổ chức sinh nhật. Không khí lễ hội tràn ngập ngay từ sảnh chính. Để phù hợp với buổi tiệc của giới thượng lưu, Ngôn Hi đã chọn một chiếc váy lụa màu xanh ngọc bích cổ điển kiểu Pháp. Thiết kế thắt eo tinh tế tôn lên đường cong hoàn hảo của cô, làn da trắng sứ nổi bật trên nền xanh sang trọng. Mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ, buông xõa tự nhiên.
Vừa bước ra khỏi thang máy, vẻ đẹp thanh tao, thoát tục của cô lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Những nhân viên phục vụ, những vị khách sang trọng đều không thể rời mắt khỏi cô.
Ngôn Hi đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy Văn Sâm đâu. Cô định lấy điện thoại gọi thì một nhân viên phục vụ kính cẩn bước tới: “Xin hỏi, cô là Ngôn Hi tiểu thư phải không ạ?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Văn thiếu gia có dặn dò, khi nào cô đến thì đưa cô trực tiếp tới phòng 809.”
“Được, cảm ơn anh.”
Ngôn Hi gật đầu, đi theo người phục vụ dọc hành lang trải thảm nhung đỏ. Tim cô hồi hộp đập nhanh hơn. Không biết Văn Sâm sẽ phản ứng thế nào khi thấy món quà của cô?
Đến trước cửa phòng 809, cô ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi để tự mình vào. Bên trong phòng, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn laser đủ màu quét loang loáng. Một đám nam thanh nữ tú sành điệu đang ngồi vây quanh bàn rượu, cười nói rôm rả.
Ngôn Hi định đẩy cửa bước vào thì tay cô khựng lại giữa không trung khi nghe thấy tên mình được nhắc đến.
“Chán quá đi mất! Văn thiếu đâu rồi? Sao nhân vật chính còn chưa tới?” Một giọng nam oang oang vang lên.
“Đến lâu rồi! Tao vừa thấy cậu ấy xong.” Một người khác đáp lời.
“Ở đâu?”
“Đang ở trong nhà vệ sinh VIP cùng với Phương Ngữ Tư làm ‘chuyện đại sự’ đấy! Bọn mày đừng có mà làm phiền.”
Cánh tay Ngôn Hi cứng đờ. Phương Ngữ Tư? Nhà vệ sinh?
“Thật hay đùa đấy?” Đám con gái nhao nhao hỏi.
“Lừa bọn mày làm gì? Tao vừa từ đó ra, thấy hai người bọn họ dính chặt lấy nhau, quần áo xộc xệch lắm.”
“Wow! Bạo thế cơ à? Hoa khôi Phương cuối cùng cũng tóm được Văn thiếu rồi sao? Tao tưởng hôm nay cậu ấy sẽ công khai bạn gái mới chứ?”
“Khoan đã!” Một cô gái khác lên tiếng thắc mắc. “Văn thiếu không phải đang quen cô giáo Ngôn Hi sao? Trong trường đồn ầm lên, còn có cả ảnh chụp thân mật nữa mà. Tao tưởng hôm nay cậu ấy dẫn cô giáo đến?”
“Ha ha ha ha…”
Cả đám con trai bỗng phá lên cười ngặt nghẽo, như vừa nghe được chuyện hài hước nhất thế gian.
“Bọn mày ngây thơ quá! Bọn mày không biết vụ cá cược đó à?”
“Cá cược gì? Kể nghe coi, tò mò chết đi được!”
“Đó là ý tưởng của thằng Trương Huy đấy. Nó bảo Đại học A có một bà cô giáo nổi tiếng là ‘băng sơn mỹ nhân’, kiêu ngạo lắm, ai tán cũng không đổ, ngay cả giáo sư Lý cũng bị bơ đẹp. Thế là bọn tao cá với Văn thiếu, nếu cậu ấy cưa đổ được bà cô già đó, bọn tao sẽ tâm phục khẩu phục, gọi cậu ấy một tiếng ‘bố’!”
“Thật á? Vậy bọn mày gọi bố chưa? Nghe nói họ quen nhau lâu rồi mà.”
“Thế thì chưa tính! Bọn tao cá là hôm nay, sinh nhật cậu ấy, cậu ấy phải lừa được cô ta đến đây, bắt cô ta hôn cậu ấy trước mặt mọi người, gọi cậu ấy là ‘ông xã’ ngọt xớt thì mới tính là thắng!”
“Trời ơi! Thật không thể tin nổi!”
“Tao đang chờ xem kịch hay đây! Không ngờ cô giáo Ngôn lại ngốc thế, dễ dàng bị lừa tình. Chắc cô ta tưởng vớ được chân ái, chuột sa chĩnh gạo. Ai ngờ Văn thiếu chỉ coi là món đồ chơi qua đường thôi.”
“Cũng phải thôi, cô ta hơn Văn Sâm tận 4 tuổi, lại chỉ là giáo viên quèn. Nghĩ sao mà Văn thiếu gia thế hiển hách, đẹp trai ngời ngời lại đi yêu thật lòng một bà cô già như thế? Chắc Văn thiếu cũng tốn không ít tiền cho cô ta rồi.”
“Bình thường ở trường thì giả vờ thanh cao, ai ngờ…”
“Cạch!”
Chiếc hộp quà trên tay Ngôn Hi rơi xuống sàn nhà trải thảm, phát ra tiếng động trầm đục. Bàn tay cô run rẩy dữ dội.
Cô cúi xuống nhặt hộp quà lên, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Ánh mắt cô hoảng loạn, vô định.
Không thể nào…
Không phải sự thật… Văn Sâm không phải người như vậy…
“Tao kể thêm cho bọn mày nghe một bí mật nữa này.” Giọng gã con trai bên trong lại vang lên, đầy vẻ đắc ý. “Kỳ thực cô Ngôn này khó tán phết đấy. Văn thiếu phải dùng khổ nhục kế mới xong. Nghe đâu cậu ấy còn tự biên tự diễn một vở kịch, thuê mấy thằng lưu manh giả vờ cưỡng bức cô ta, rồi đúng lúc nguy cấp thì nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân! Thế là cô ta cảm động đến mức hiến thân luôn!”
“Thật á? Văn thiếu cao tay quá! Bái phục, bái phục!”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười khả ố vang lên như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Ngôn Hi. Mặt cô trắng bệch không còn giọt máu.
“Không phải sự thật… Không phải…”
Cô lẩm bẩm, lắc đầu điên cuồng, cố gắng phủ nhận tất cả. Nhưng những nghi ngờ len lỏi vào tâm trí cô như rễ cây độc.
Nếu không phải sự thật, tại sao lần đó Văn Sâm lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Tại sao cậu ấy lại biết cô ở trong con hẻm vắng đó?
Nếu không phải sự thật, tại sao một thiếu gia như cậu lại đột nhiên theo đuổi cô – một giáo viên bình thường, lớn tuổi hơn cậu?
Nếu không phải sự thật, tại sao bọn họ lại biết rõ từng chi tiết như vậy? Chuyện cô suýt bị cưỡng bức… chỉ có cô và Văn Sâm biết!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Niềm tin mà cô dày công xây dựng đang sụp đổ từng mảng lớn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận