Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Sụp Đổ Của Niềm Tin Và Cuộc Rượt Đuổi Điên Cuồng
Giữa quảng trường rộng lớn trước viện bảo tàng, gió thốc từng cơn mang theo hơi lạnh của lòng người. Ngôn Hi đứng đó, cả người run rẩy như chiếc lá khô trước cơn bão dữ. Đôi mắt cô sưng húp, đỏ hoe, nhìn người con trai đang đứng trước mặt – người mà chỉ vài phút trước, cô còn ngỡ là ánh mặt trời rực rỡ nhất cuộc đời mình.
“Chị Ngôn Hi, chị…”
Văn Sâm sững sờ. Khuôn mặt điển trai hiện rõ sự hoảng loạn tột độ. Cậu vươn tay ra, muốn chạm vào vai cô, muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má trắng xanh kia. Trong mắt cậu lúc này chỉ có sự lo lắng, đau lòng, hoàn toàn không hiểu tại sao người con gái mình yêu thương nhất lại nhìn mình với ánh mắt căm hận đến thế.
Nhưng đối với Ngôn Hi, bàn tay đang vươn tới kia chẳng khác nào móng vuốt của ác quỷ.
“Cậu cút ngay!”
Cô hét lên, giọng nói vỡ vụn, khản đặc. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh vào ngực cậu. Cú đẩy không quá mạnh so với thể lực của Văn Sâm, nhưng nó lại khiến cậu lảo đảo lùi lại như bị một đòn chí mạng vào tâm can.
“Đừng chạm vào tôi! Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi!”
Từng lời nói của cô như những mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Văn Sâm. Cậu đứng chết trân tại chỗ, đôi mắt đen láy mở to, ngập tràn sự tổn thương và khó hiểu.
“Chị Ngôn Hi, chị rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho em biết đi! Ai ức hiếp chị? Có phải là tên kia không?” Cậu chỉ tay về phía Giáo sư Lý, cơn ghen tuông và sự lo lắng hòa trộn thành một thứ cảm xúc hỗn loạn.
Ngôn Hi cười, một nụ cười thê lương và chua chát còn đau đớn hơn cả tiếng khóc.
“Văn Sâm, cậu còn định diễn đến bao giờ? Cậu hôm nay bắt tôi phải đến KTV, bắt tôi phải chứng kiến màn kịch hay ho đó, có phải chỉ để chứng minh cho đám bạn của cậu thấy là cậu đã thắng? Rằng cậu đã chinh phục được ‘bà cô già’ khó tính này, khiến tôi quỳ gối dưới chân cậu, đúng không?”
Văn Sâm nhíu mày, đầu óc quay cuồng. “Cái gì? Thắng cái gì? Chị đang nói cái quái gì vậy?”
“Kỹ thuật diễn của cậu tốt thật đấy! Cậu nên đi làm diễn viên đi, đừng làm thiếu gia nhà giàu nữa!” Ngôn Hi gào lên, nước mắt tuôn rơi như mưa rào. “Tránh xa tôi ra! Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa!”
Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy. Cô sợ nếu còn đứng đó thêm một giây nữa, cô sẽ gục ngã, sẽ mềm lòng trước vẻ mặt vô tội giả tạo kia.
“Ngôn Hi! Đứng lại!”
Văn Sâm bừng tỉnh, nỗi sợ hãi mất đi cô lấn át mọi suy nghĩ. Cậu lao theo như một con thú điên.
“Này cậu kia! Cậu định làm gì?”
Giáo sư Lý, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, tuy không hiểu rõ nội tình nhưng bản năng bảo vệ phụ nữ trỗi dậy. Anh ta dang tay chắn trước mặt Văn Sâm.
“Cút ngay!” Văn Sâm gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu. Cậu không còn là chàng sinh viên lịch thiệp nữa, mà là một con dã thú đang bị thương. Cậu hất mạnh Giáo sư Lý sang một bên.
“Mọi người, cản cậu ta lại!” Giáo sư Lý hô lớn.
Đám nghiên cứu sinh nam thấy thầy mình bị xô ngã liền ùa tới, tạo thành một bức tường người chắn ngang đường Văn Sâm.
“Muốn chết à? Tránh ra!”
Văn Sâm điên cuồng vung tay, đấm đá loạn xạ. Cậu không quan tâm đến hình tượng, không quan tâm đến đau đớn, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng màu xanh ngọc bích của Ngôn Hi đang ngày càng xa dần, hòa vào dòng người đông đúc. Cậu cảm thấy như linh hồn mình đang bị xé toạc ra khỏi thể xác.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, đám đông hỗn loạn bị giải tán. Nhưng khi Văn Sâm thoát khỏi vòng vây, nhìn quanh quất bốn phía, bóng dáng người con gái ấy đã biến mất tăm.
Chỉ còn lại khoảng không trống rỗng và trái tim đang rỉ máu.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận