Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

(Hết): Sự Chiếm Hữu Vĩnh Cửu
Cơn mưa đã tạnh hẳn. Ánh nắng chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt điển trai của người đang nằm trên giường.
Văn Sâm cựa mình tỉnh giấc. Cảm giác đầu tiên là sự trống trải bên cạnh. Cánh tay cậu quờ quạng, nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo.
“Chị Ngôn Hi?”
Cậu bật dậy, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức. Căn phòng trống không. Không có bóng dáng cô.
Nỗi sợ hãi tột độ bùng nổ trong lòng cậu. Cô đi rồi? Cô lại lừa cậu? Cô lợi dụng lúc cậu ngủ say để trốn thoát?
“Ngôn Hi! Chị ra đây cho em!”
Văn Sâm lao xuống giường, lảo đảo chạy ra cửa. Cánh cửa phòng mở toang. Cậu chạy dọc hành lang, xuống phòng khách, lục tung từng phòng một.
“Ngôn Hi! Chị trốn không thoát đâu! Em sẽ bắt chị về! Em sẽ bẻ gãy chân chị!”
Cậu gào lên như một con thú bị thương, điên cuồng đập phá đồ đạc. Bình hoa vỡ tan tành, tranh ảnh rơi xuống đất.
Đúng lúc đó, cánh cửa chính bật mở. Ngôn Hi bước vào, trên tay xách theo một túi thuốc và ít trái cây tươi. Cô sững sờ nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt và người con trai đang đứng giữa đống đổ nát, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rũ rượi.
Văn Sâm nhìn thấy cô, sững lại một giây, rồi lao tới như một cơn lốc. Cậu túm lấy vai cô, siết mạnh đến mức cô phải nhăn mặt vì đau.
“Chị đi đâu? Hả? Lại muốn chạy trốn đúng không? Chị dám lừa tôi!”
Ngôn Hi nhìn bộ dạng hoảng loạn, đau đớn tột cùng của cậu, nước mắt cô lại trào ra. Cô buông rơi túi đồ trên tay, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy cổ cậu, vùi mặt vào ngực cậu mà khóc nức nở.
“Không… Em không trốn… Em chỉ đi mua thêm thuốc cho anh thôi… Em xin lỗi… Văn Sâm… Em xin lỗi…”
Văn Sâm sững sờ. Cô… cô đang khóc? Cô đang xin lỗi? Và cô xưng “em” với cậu?
“Chị… Chị nói cái gì?” Cậu cứng đờ người, không dám tin vào tai mình.
“Em biết hết rồi. Cao Sùng Quang đã nói cho em biết tất cả. Là em sai, em đã hiểu lầm anh, em đã không tin tưởng anh… Em tệ quá…” Ngôn Hi khóc đến lạc cả giọng, nước mắt thấm ướt áo cậu.
Văn Sâm từ từ buông lỏng tay, rồi lại siết chặt cô hơn bao giờ hết. Cậu vùi mặt vào tóc cô, hít hà mùi hương quen thuộc, cảm nhận hơi ấm thực sự của cô. Trái tim đang treo lơ lửng của cậu cuối cùng cũng được đặt xuống.
“Vậy… Chị không giận em nữa? Chị không bỏ em nữa?”
Ngôn Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn cậu đầy yêu thương và hối hận. Cô kiễng chân, chủ động đặt một nụ hôn lên đôi môi khô khốc của cậu.
“Không bao giờ. Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh, bù đắp cho anh.”
Nụ hôn như một mồi lửa, thiêu đốt mọi đau thương, uất ức và hiểu lầm. Văn Sâm đáp lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt, tham lam. Cậu bế thốc cô lên, đi thẳng về phòng ngủ.
“Bù đắp? Được thôi. Chị làm em đau khổ như thế, phải chịu phạt!”
Cậu ném cô xuống giường, thân hình to lớn đè lên trên. Ánh mắt cậu trở lại vẻ tà ác, chiếm hữu quen thuộc, nhưng lần này còn có thêm sự hạnh phúc vỡ òa.
“Phạt thế nào?” Ngôn Hi vòng tay qua cổ cậu, nũng nịu.
“Phạt chị… phải làm người phụ nữ của em cả đời. Phải để em thao chị mỗi ngày, mỗi đêm! Phải sinh cho em một đội bóng!”
“Được… Em chịu phạt…”
“Nhưng mà… Anh vừa ốm dậy, có sức không đấy?” Cô trêu chọc.
“Em có sức hay không, chị thử là biết ngay!”
Văn Sâm cười gằn, cúi xuống xé toạc váy cô.
“A…”
Căn phòng lại ngập tràn sắc xuân. Nhưng lần này, không còn sự cưỡng ép, không còn nỗi sợ hãi hay hiểu lầm. Chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng, sự hòa quyện trọn vẹn giữa hai tâm hồn và thể xác.
Họ quấn lấy nhau, triền miên không dứt.
“Chị Ngôn Hi!”
“Dạ?”
“Vĩnh viễn không được rời xa em, biết không?”
“Biết rồi. Vĩnh viễn.”
Ngoài trời, nắng đã lên rực rỡ sau cơn bão. Trong phòng, tình yêu của chàng “chó săn” và cô giáo nhỏ cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, một sự chiếm hữu ngọt ngào và vĩnh cửu.
(HẾT)

Bình luận (0)

Để lại bình luận