Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trên đường đến trường đón Tiểu Duệ, không khí trong xe căng thẳng. Xuân Vũ quay mặt ra cửa sổ, không thèm nói chuyện với Lý Thước. Lý Thước biết mình lỡ lời, nhưng cái tính chiếm hữu và ghen tuông vô cớ khiến anh không chịu xuống nước xin lỗi.
Đến cổng trường mẫu giáo, vì tắc đường nên họ đến muộn. Sân trường vắng tanh, chỉ còn lác đác vài phụ huynh.
Xuân Vũ vội vàng chạy vào lớp. Cô thấy Tiểu Duệ đang ngồi chơi xếp hình cùng một bé gái và một người đàn ông.
Đó là Từ Hạo.
Lý Thước đi theo sau, nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt anh nheo lại nguy hiểm. Người đàn ông kia nhìn có vẻ hiền lành, nhưng ánh mắt hắn nhìn Xuân Vũ khi cô bước vào lại chứa đựng sự quan tâm thái quá.
“Xin lỗi anh Từ, tôi đến muộn quá. Cảm ơn anh đã trông Tiểu Duệ giúp,” Xuân Vũ áy náy nói.
Từ Hạo mỉm cười hiền hậu: “Không có gì đâu. Tiện thể tôi đón Hi Lôi nên chơi cùng cháu luôn.”
Lúc này, anh ta mới chú ý đến người đàn ông cao lớn, khí thế bức người đứng sau lưng Xuân Vũ. “Vị này là…”
Xuân Vũ chưa kịp giới thiệu thì Lý Thước đã bước lên, chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng: “Tôi là bố của Tiểu Duệ.”
“À…” Từ Hạo hơi sững lại, nụ cười trên môi cứng đờ trong giây lát, “Chào anh. Tôi là bố của bạn cùng lớp với Tiểu Duệ.”
Hai người đàn ông bắt tay nhau, nhưng không khí nồng nặc mùi thuốc súng ngầm. Lý Thước bế thốc con trai lên, quay sang nói với Xuân Vũ: “Về thôi em, con đói rồi.”
Ra đến xe, Lý Thước ném cho Xuân Vũ một cái nhìn sắc lẹm: “Thằng cha đó là ai? Sao hắn lại thân thiết với em thế?”
“Anh ấy là phụ huynh cùng lớp, hay giúp đỡ mẹ con em. Anh đừng có đa nghi như Tào Tháo thế được không?” Xuân Vũ mệt mỏi đáp.
“Giúp đỡ? Giúp đỡ đến mức muốn làm bố dượng cho con anh luôn à?” Lý Thước ghen tuông lồng lộn.
“Lý Thước!” Xuân Vũ quát lên.
Về đến nhà, Lý Thước vẫn hậm hực. Anh bế con vào phòng chơi, để mặc Xuân Vũ loay hoay trong bếp.
Nhưng được một lúc, Tiểu Duệ chơi mệt lăn ra ngủ. Lý Thước rón rén đi ra, lẻn vào bếp.
Xuân Vũ đang đứng bên bếp gas nấu canh, tạp dề buộc quanh eo thon. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra, hòa quyện với mùi hương dịu nhẹ trên tóc cô tạo nên một khung cảnh gia đình ấm cúng mà Lý Thước hằng khao khát.
Anh bước tới, vòng tay ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hít hà mùi hương gây nghiện.
“Làm gì đấy? Buông em ra, em đang nấu cơm,” Xuân Vũ giật mình, nhưng không đẩy anh ra quyết liệt.
“Thơm quá…” Lý Thước thì thầm, không biết là khen đồ ăn hay khen người. Bàn tay anh bắt đầu không yên phận, trượt dọc theo đường cong cơ thể cô, rồi luồn vào trong áo phông rộng thùng thình của cô.
“Ưm… Lý Thước…” Xuân Vũ rên nhẹ khi bàn tay thô ráp của anh chạm vào bầu ngực mềm mại, không mặc áo lót của mình.
Anh bóp nhẹ, rồi xoay tròn đầu ngực nhạy cảm giữa hai ngón tay. “Vẫn mềm và thơm như ngày nào. Nhớ hồi em căng sữa, anh phải giúp em hút ra…”
Mặt Xuân Vũ đỏ bừng như quả cà chua chín. Ký ức về những đêm anh giúp cô thông sữa, vừa đau vừa xấu hổ nhưng cũng đầy khoái cảm ùa về.
“Đừng nói nữa… đồ biến thái…” Cô yếu ớt phản kháng.
Lý Thước cười khẽ, cắn nhẹ vào vành tai cô: “Biến thái mới yêu em nhiều thế này chứ. Thằng cha họ Từ kia có làm được thế này cho em không?”
Anh xoay người cô lại, ép cô vào bàn bếp. Đôi môi anh tìm đến môi cô, hôn ngấu nghiến. Bàn tay bên dưới đã kéo tuột chiếc quần thun của cô xuống đầu gối.
“Anh muốn ăn em ngay bây giờ, ngay tại đây…”
“Không được… con dậy bây giờ… ưm…”
Lời từ chối của cô bị nuốt chửng. Trong căn bếp nhỏ hẹp, giữa mùi thức ăn và hơi nóng, một màn kịch tình ái nóng bỏng và vụng trộm lại bắt đầu, đánh dấu sự trở lại đầy sóng gió nhưng cũng đầy đam mê của người đàn ông này trong cuộc đời cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận