Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cơn bão truyền thông ập đến nhanh hơn dự kiến. Ba tháng trôi qua trong sự yên bình giả tạo, cho đến một buổi sáng, tin tức về vụ bê bối mỹ phẩm LIN bùng nổ trở lại, nhưng lần này với quy mô khủng khiếp hơn.
Cơ quan điều tra chính thức vào cuộc. Hàng loạt giám đốc cấp cao của tập đoàn Liren bị bắt giữ vì tội sản xuất hàng giả, hối lộ quan chức và gian lận thương mại. Tâm điểm của vụ án là Lý Diệu – anh trai cùng cha khác mẹ của Lý Thước. Hắn bị kết án tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản. Cổ phiếu Liren lao dốc không phanh, trở thành mớ giấy lộn.
Chiều hôm đó, tin tức Lý Liên Thắng lên cơn đau tim nhập viện cấp cứu tràn ngập các mặt báo. Đế chế Liren sụp đổ chỉ trong một đêm.
Xuân Vũ ngồi ở văn phòng, tay chân lạnh toát. Cô gọi điện cho Lý Thước liên tục nhưng máy bận hoặc tắt nguồn. Cô lo sợ anh sẽ bị liên lụy, lo sợ anh sẽ gục ngã.
Trong khi đó, tại phòng bệnh VIP của bệnh viện tư nhân Hồng Kông.
Lý Thước đứng bên giường bệnh, nhìn người cha già nua đang thoi thóp thở oxy. Khuôn mặt anh lạnh tanh, không một chút biểu cảm thương xót.
Lý Liên Thắng mở mắt, nhìn thấy đứa con trai bị mình ruồng bỏ, giọng thều thào đầy căm hận: “Là mày… là mày làm tất cả… phải không?”
Lý Thước mỉm cười, nụ cười tàn nhẫn và bi thương: “Tôi làm gì đâu? Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Anh hai tham lam, ngu dốt, tự đào hố chôn mình. Tôi chỉ giúp anh ta lấp đất lại nhanh hơn một chút.”
“Mày… đồ súc sinh… tâm huyết cả đời tao…” Lý Liên Thắng ho sù sụ, máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng bíp dồn dập.
Lý Thước cúi xuống, ghé sát tai ông ta, thì thầm những lời cay độc nhất: “Tâm huyết của ông? Không, đó là tâm huyết của ông ngoại tôi, của mẹ tôi! Ông đã cướp đoạt tất cả của họ, dùng tiền của họ để nuôi béo vợ con ông. Hôm nay, tôi chỉ đòi lại công bằng thôi.”
“Ông có nhớ mẹ tôi không? Bà ấy đã chết trong cô độc và đau đớn như thế nào? Còn anh trai tôi nữa? Tai nạn xe hơi năm đó, ông có dám thề là không liên quan đến sự thờ ơ của ông không?”
Lý Liên Thắng trợn trừng mắt, tay run rẩy chỉ vào mặt anh: “Mày… mày không sợ quả báo sao?”
“Quả báo?” Lý Thước cười lớn, tiếng cười vang vọng trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng. “Ông nhìn lại mình đi. Ngồi trên đống tài sản tỷ đô, con đàn cháu đống, nhưng giờ phút cuối đời chỉ có đứa con mà ông ghét nhất đứng đây xem ông chết. Đó mới là quả báo!”
“Trên đời này không có công bằng đâu, cha à. Công bằng chỉ là thứ kẻ mạnh ban phát cho kẻ yếu. Và bây giờ, tôi là kẻ mạnh.”
Lý Liên Thắng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng dữ dội. Ông ta cố gắng nói gì đó nhưng không thành tiếng, rồi đột nhiên co giật mạnh, đôi mắt trợn ngược. Đường chỉ trên máy đo nhịp tim chạy thẳng tắp, phát ra tiếng kêu tít dài chói tai.
Lý Thước đứng đó, nhìn sự sống rời bỏ cơ thể người cha tàn nhẫn của mình. Anh không khóc, cũng không cười. Chỉ có một sự trống rỗng vô tận bao trùm lấy tâm hồn.
Anh chờ cho đến khi bác sĩ và y tá chạy vào, mới lùi lại vào bóng tối, diễn vai một đứa con hiếu thảo đau buồn, nhưng ánh mắt anh thì lạnh lẽo như băng.
Màn đêm buông xuống, Lý Thước rời khỏi bệnh viện, một mình lái xe trở về Thẩm Quyến. Anh không về căn hộ mới mua, mà đi thẳng đến cửa nhà Xuân Vũ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận