Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hai giờ chiều, Xuân Vũ hớt hải chạy về nhà. Hôm nay cô có cuộc họp quan trọng nên về muộn, lại còn phải trang điểm, ăn mặc chỉnh tề hơn mọi ngày.
Cô mặc một chiếc váy công sở bó sát, tôn lên đường cong cơ thể, áo sơ mi trắng mỏng manh, đi giày cao gót. Mái tóc nhuộm màu than chì thời thượng uốn xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm kỹ càng, gắn cả mi giả cong vút. Trông cô trẻ trung, quyến rũ như gái đôi mươi, chẳng giống bà mẹ một con chút nào.
Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy Lý Thước ngồi lù lù trên ghế sofa, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Về rồi đấy à?” Anh hỏi, giọng lạnh tanh.
Xuân Vũ rùng mình, cảm nhận được luồng khí nguy hiểm. “Ừm… anh đón con về rồi à? Con đâu?”
“Ngủ rồi.” Lý Thước đứng dậy, tiến về phía cô. “Ăn mặc thế này đi làm à? Định câu dẫn thằng nào?”
“Anh nói cái gì thế? Em đi họp, phải ăn mặc lịch sự chứ!” Xuân Vũ cau mày.
Lý Thước ép cô vào tường, bàn tay thô bạo lướt trên đường cong cơ thể cô qua lớp váy bó: “Lịch sự hay là lẳng lơ? Em nhìn lại mình đi, ngực tấn công mông phòng thủ thế này, bảo sao thằng cha họ Từ kia cứ tớn mắt lên nhìn.”
“Anh ghen tuông vớ vẩn! Tránh ra!” Xuân Vũ đẩy anh.
Lý Thước không nói không rằng, bế xốc cô lên vai, đi thẳng vào phòng ngủ, ném cô xuống giường.
“A! Anh làm cái gì vậy?” Xuân Vũ hét lên.
Lý Thước đè lên người cô, giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu vì ghen tuông và dục vọng: “Làm gì à? Làm để em nhớ cho kỹ em là vợ ai! Để xem em còn dám ra ngoài ve vãn thằng khác không!”
Anh xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của cô, cúc áo bắn tung tóe khắp sàn. Chiếc váy bó cũng bị kéo tuột xuống thô bạo.
“Không… Lý Thước… đừng mà…” Xuân Vũ sợ hãi van xin.
Nhưng anh không nghe. Anh tách chân cô ra, không màn dạo đầu, đâm thẳng côn thịt to lớn vào trong cô một cách tàn nhẫn.
“Aaaa… đau…” Xuân Vũ cong người lên, nước mắt trào ra. Sự khô khốc khiến cô đau rát như bị xé rách.
“Đau mới nhớ lâu!” Lý Thước gầm gừ bên tai cô. Anh bắt đầu thúc mạnh, điên cuồng như một con thú hoang.
“Thật chặt! Sáng nay mới làm mà giờ lại khít thế này! Em đúng là yêu tinh hút hồn đàn ông!”
Anh vừa làm vừa mắng nhiếc, vừa đánh vào mông cô bạch bạch để trút giận. Anh ghen với ánh mắt của Từ Hạo, ghen với những gã đàn ông ở công ty cô, ghen với chính sự xinh đẹp ngày càng mặn mà của cô.
Xuân Vũ cắn chặt môi chịu đựng, nước mắt thấm ướt gối. Cô biết anh đang phát điên, nhưng sự thô bạo này khiến cô tủi thân vô cùng.
Lý Thước thúc sâu vào tử cung cô, chạm đến tận cùng, như muốn đóng dấu chủ quyền lên từng tế bào của cô. Anh cúi xuống, cắn mạnh vào vai cô, để lại dấu răng rướm máu.
“Nói! Em là của ai?”
“Của anh… hức… em là của anh…” Xuân Vũ nức nở trả lời.
“Gả cho anh! Ngay lập tức!”
Xuân Vũ không trả lời, chỉ khóc.
Lý Thước càng điên tiết hơn, anh tăng tốc độ, đâm rút liên hồi, ma sát mạnh bạo khiến cô bé của cô sưng tấy. Anh muốn cô đồng ý, muốn cô hoàn toàn thuộc về mình cả về thể xác lẫn danh phận.
Cuộc “trừng phạt” kéo dài cả tiếng đồng hồ. Khi Lý Thước bắn vào trong cô lần cuối, cả hai đều kiệt sức.
Anh nằm vật ra bên cạnh, thở dốc, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, không buông. Không khí trong phòng nặng nề, chỉ còn tiếng khóc thút thít của Xuân Vũ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận