Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Xúc Cảm Trong Phòng Thay Đồ (Ảo Ảnh)
Hai mắt Lục Diễm lướt qua một tia dục vọng trần trụi. Anh cau mày, cảm thấy thân nhiệt mình tăng vọt. Nóng. Thật nóng. Nóng đến mức anh chỉ muốn vươn tay ra, xé toạc cái áo chật chội kia, giải phóng đôi gò bồng đảo đang bị chèn ép đó.
“A, tóc tôi… tóc tôi bị cuốn vào rồi… thực xin lỗi, thực xin lỗi….”
Cô gái nhỏ hoảng hốt kêu lên. Vài sợi tóc dài của cô trong lúc va chạm đã bị cuốn vào hàng cúc áo kim loại trên bộ tây trang của anh. Cô vội vã đưa tay lên muốn gỡ ra, nhưng càng gỡ càng rối. Hành động luống cuống của cô khiến hai quả cầu mềm mại trước ngực dường như lại càng dán sát vào người anh hơn. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn vào nút áo trước ngực anh, hơi thở nóng hổi, thơm tho phả vào ngực áo sơ mi mỏng manh của anh, xuyên qua lớp vải, đốt cháy da thịt anh.
Lòng bàn tay nóng bỏng của Lục Diễm không kiềm chế được mà ôm lấy eo nhỏ đang lộ ra của cô. Anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Để tôi.”
Trình Niệm Niệm sửng sốt, ngẩng lên nhìn người trước mặt. Lông mi anh thật dài, rũ xuống che khuất đi ánh mắt thiêu đốt bên trong. Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được hơi thở nam tính mát lạnh pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt bao trùm lấy mình.
Bàn tay anh gạt tay cô ra, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng ung dung, thong thả gỡ từng sợi tóc của cô ra khỏi cúc áo. Động tác của anh chậm rãi, như đang thưởng thức, chứ không phải đang gỡ rối.
Mình đang ở rất gần Lục Diễm. Là Lục Diễm. Là Hội trưởng Lục Diễm nha…
“Lục Diễm….. ” Cô vô thức thì thầm tên anh.
Bàn tay đang gỡ tóc của anh khựng lại. Anh ngước mắt lên, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng và đôi mắt trong suốt, ướt át đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ. Cô không biết lúc nãy mình đã lỡ miệng gọi tên anh. Cô theo bản năng cắn lấy môi dưới, hành động quen thuộc khiến yết hầu anh căng thẳng tột độ.
Anh gỡ ra sợi tóc cuối cùng, nhưng không thả nó ra ngay mà cố ý để nó trượt qua trước ngực no đủ của cô. Sợi tóc đen nhánh lướt nhẹ trên làn da trắng tuyết nơi khe ngực, mang theo cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng cô.
“Được rồi.”
Giọng anh ngày càng khàn đi, trầm thấp đến mức gợi cảm. Cơ thể Trình Niệm Niệm căng thẳng, run lên bần bật khi anh thu hồi tay về. Đầu ngón tay anh dường như vô tình lướt qua eo cô, một cái chạm nhẹ như lông hồng nhưng lại khiến hai chân cô mềm nhũn.
Tiếng giày cao gót lại vang lên cắt ngang bầu không khí ám muội. Vị học tỷ lúc nãy hấp tấp chạy tới: “Mau, tiểu Niệm Niệm, chị tìm được bộ khác rồi này! Nhưng mà có hơi rộng chút, em có muốn đổi…”
“Em đi thay quần áo đi.”
Giọng nói trầm thấp, uy quyền của Lục Diễm cắt ngang lời học tỷ. Trình Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt thâm thúy của anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo thun rộng thùng thình trên tay học tỷ, như thể đó là cứu cánh duy nhất cho sự kiềm chế của anh lúc này.
“Được ạ.” Cô gật đầu lia lịa, chuẩn bị xoay người chạy biến vào phòng thay đồ. “Cảm ơn học trưởng.”
Đột nhiên, Trình Niệm Niệm quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ, hai má ửng hồng, đôi mắt hạnh cong lên như trăng non muốn lấy lòng anh: “Lúc nãy… cảm ơn học trưởng nhiều lắm ạ.”
“Tôi là Lục Diễm.” Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đang cười ấy, sửa lại xưng hô của cô một cách nghiêm túc.
“Tôi biết mà… à… học trưởng, tên tôi là…..” Giọng nói trầm thấp của anh khiến cô có chút cứng họng, tim đập loạn xạ: “Trình Niệm Niệm.”
“Trình Niệm Niệm.”
Ba chữ thoát ra từ miệng anh, chậm rãi, tròn vành rõ chữ, giống như mang theo gió mát mơn man, chọc thẳng vào tim Trình Niệm Niệm. Cô ngây ngốc nhìn hai cánh môi mỏng kia đóng mở gọi tên mình. Chỉ gọi mình cô. Chỉ đối với Trình Niệm Niệm.
Lục Diễm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngẩn ngơ vì mình, khóe miệng hiếm thấy nhếch lên một nụ cười tà mị. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng nói như mê hoặc lòng người: “Trình Niệm Niệm, không cần tô son sao?”
Cơ thể Trình Niệm Niệm bị âm cuối cùng của anh làm cho tê dại. Cô ngoan ngoãn gật đầu trong vô thức, ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của anh chậm rãi quay đi, bước chân ung dung, không nhanh không chậm rời khỏi hậu trường.
________________
U tối bao trùm lên phòng thay quần áo nằm ở cuối hành lang vắng vẻ. Đây là nơi biệt lập, ít người qua lại.
Trong một góc khuất (hoặc có thể là trong trí tưởng tượng phong phú bị kích thích của Lục Diễm), hai bóng người đang quấn lấy nhau. Nhìn từ xa, giống như hai thái cực đen và trắng đang hòa quyện. Ánh đèn vàng vọt mỏng manh từ hành lang hắt vào, chiếu lên bộ tây trang đen phẳng phiu và đôi giày da bóng loáng của người đàn ông. Nó lại chiếu đến cánh tay rắn chắc đầy gân xanh đang gấp gáp cởi bỏ từng cúc áo sơ mi. Bàn tay trắng nõn của cô gái bám chặt lấy cánh tay màu lúa mạch ấy, cặp đùi thon dài, trần trụi khẽ run rẩy, lộ rõ ra ngoài không khí lạnh lẽo.
Chiếc áo ngực chật chội khó khăn lắm mới che hết bầu ngực đẫy đà lại bị ai đó thô bạo kéo tuột xuống một bên. Cặp nhũ hoa lập tức bật ra, nảy lên đầy sức sống. Điểm anh đào hồng hào trên đỉnh núi tuyết trắng nõn đột nhiên bị phơi bày trong không khí, lặng lẽ cứng lại vì lạnh và vì kích thích.
Lục Diễm ép cô gái nhỏ vào sát tường lạnh ngắt. Toàn bộ khuôn mặt anh đều vùi vào bộ ngực phấn nộn thơm tho, hít hà mùi hương mê người. Anh há miệng, cắn nhẹ một cái lên đầu vú trắng hồng, rồi dùng đầu lưỡi áp lên nhũ hoa mềm mại, mịn màng như đậu hũ non, nhẹ nhàng liếm láp, xoay tròn.
“Anh… ưm…”, Tiếng rên rỉ của cô gái vang lên, mang theo sự khó nhịn cùng cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận