Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Kế Hoạch Của Hội Trưởng Và Sự Ngây Thơ Của Niệm Niệm
Gió sớm đầu xuân thổi vào mang theo cái lạnh se sắt, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa đang thiêu đốt trong người Lục Diễm. Ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, ánh lửa màu đỏ tươi lập lòe lúc sáng lúc tối trong không gian mờ ảo.
Gió lạnh thổi rối mái tóc anh, nhưng anh mặc kệ. Anh cố gắng áp xuống sự khô nóng, bứt rứt không thể kiềm chế đang chạy dọc cơ thể. Anh rít một hơi thuốc thật sâu, giữ lại trong phổi thật lâu rồi mới từ từ nhả ra làn khói trắng đục. Hai ngón tay day mạnh vào giữa hai đầu lông mày đang nhíu chặt. Trong lòng anh rủa thầm một tiếng thô tục.
Hình ảnh trong giấc mơ – cô gái nhỏ nằm dưới thân anh, rên rỉ, cầu xin, ướt át – vẫn còn quá sống động. Anh dụi tắt điếu thuốc chưa cháy hết vào gạt tàn, xoay người đi thẳng vào phòng tắm. Lần này, anh cần một gáo nước thật lạnh.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Trình Niệm Niệm vẫn đang chìm trong sự bối rối và lo âu.
“Chào học trưởng, tôi là Trình Niệm Niệm.”
Từ sau khi lấy hết can đảm gửi tin nhắn đó cho anh vào tối hôm qua, cô vẫn luôn trong trạng thái lo sợ, bất an. Từ lúc kết thúc bữa tiệc tối chào mừng, cô vẫn luôn thấy hoang mang, cảm giác mọi chuyện diễn ra có chút giống như đang nằm mơ vậy. Lục Diễm – nam thần của trường – đã nói chuyện với cô, đã giúp cô gỡ tóc, và… ánh mắt anh nhìn cô thật lạ.
Mãi đến khi đi vào phòng tập nhảy, cô vẫn còn ngơ ngác ngồi bất động trên sàn gỗ, hồn xiêu phách lạc. Thấy vậy, Nhan Tâm – cô bạn thân – mới vẫy tay qua lại trước mặt Trình Niệm Niệm để gọi hồn cô về.
“Này này!!! Hoàn hồn lại nào!! Tiểu Niệm Niệm!!” Nhan Tâm hét lên. “Tại sao sau khi biểu diễn xong tiết mục cậu lại ngốc nghếch như vậy chứ? Bị ai hớp hồn rồi à?”
“Hả?? À…” Trình Niệm Niệm giật mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, lắp bắp: “Mình… mình không sao đâu. Chỉ là hơi mệt chút thôi.”
“Không có việc gì là tốt.” Nhan Tâm nháy mắt đầy ẩn ý, rồi chuyển chủ đề. “Tháng tới hình như sẽ có một trận bóng rổ giao hữu đấy. Nghe nói trường mình lại mời Đại học A thi đấu. Giáo viên vừa mới tới hỏi xem lớp mình có ai tự nguyện đi làm cổ động viên cho đội bóng trường không. Cậu không biết lúc nãy có một nhóm nữ sinh tích cực như thế nào đâu, tranh nhau sứt đầu mẻ trán.”
Ánh mắt Trình Niệm Niệm mang theo ý dò hỏi nhìn cô nàng. Cô không quan tâm lắm đến bóng rổ, nhưng phản ứng của mọi người làm cô tò mò.
“Còn không phải là bởi vì nghe nói Hội trưởng Hội Sinh viên trường mình – Lục Diễm nam thần – lần này có vẻ cũng sẽ tham gia thi đấu sao!” Nhan Tâm cười khúc khích, vẻ mặt đầy vẻ ‘tôi biết tỏng’. “Đương nhiên người có ‘dụng tâm thầm kín’, muốn ngắm trai đẹp, muốn tiếp cận nam thần sẽ lao vào như thiêu thân rồi nha.”
Trình Niệm Niệm nghe đến cái tên “Lục Diễm” thì tim đập thịch một cái. Lại là anh.
“Nhưng không phải phòng học múa của bọn mình đang sửa chữa lại sao?” Cô cố gắng lảng sang chuyện khác. “Cái phòng học tạm này bé xíu, vốn dĩ không thể chứa nhiều người tập luyện đội hình cổ vũ đến vậy đâu.”
Trình Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn bạn tốt.
“Cái này thì không cần chúng ta lo lắng.” Nhan Tâm không nhịn được đưa tay nhéo gương mặt mềm mại, phúng phính của Niệm Niệm, thầm nghĩ con bé này thật đáng yêu, bảo sao trai tráng trong trường cứ ngẩn ngơ. “Mình nghe nói bọn họ tính sẽ mượn văn phòng họp lớn của Hội sinh viên bên khu hành chính để tập luyện đấy. Nhưng mà vẫn còn phải liên lạc xin phép Hội sinh viên bên đó. Dù sao thì ai muốn đi thì phải đi tìm quan hệ, xin xỏ rồi.”
Trong lòng Trình Niệm Niệm chợt căng thẳng. Giống như chỉ cần nghe được tên của anh, hay bất cứ thứ gì liên quan đến anh liền không thể bình tĩnh được. “Mượn văn phòng Hội sinh viên”… Trong đầu cô âm thầm ghi nhớ thông tin này. Đây có phải là cơ hội để gặp lại anh không?
________________
Trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa xong xuôi, đầu tóc vẫn còn ướt chưa sấy, Trình Niệm Niệm đã ngồi vào bàn học. Cô cúi xuống nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi đang hiển thị thông tin liên lạc của Ban chấp hành Hội sinh viên trên trang web chính thức của trường.
Ánh mắt cô dừng lại thật lâu ở bức ảnh thẻ của Lục Diễm. Ngũ quan rõ ràng, sắc sảo, đẹp đến ngây người. Dù chỉ là ảnh thẻ nghiêm túc nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, cuốn hút khó cưỡng.
Khi còn nhỏ, Trình Niệm Niệm đã bị mẹ ép đi học vũ đạo. Sau khi lớn lên, cô cũng dần dần trầm mê trong những điệu múa. Nhưng kết thúc kỳ thi đại học, cô nổi loạn, không nghe theo mẹ đi chuyên sâu múa ba lê cổ điển mà lại chọn học múa đương đại và street dance. Đối với cô, múa là sự giải phóng, là ngôn ngữ của cơ thể.
Sau đó, cô gặp Lục Diễm.
Có rất nhiều lời đồn đại về anh. Anh nổi tiếng nhất trong khoa Tài chính, là thiên chi kiêu tử. Năm hai đã đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng, kỷ luật sắt đá, phong thái lãnh đạo. Lục Diễm cũng thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, diện mạo xuất chúng, gia cảnh giàu có, nghe đồn năm ba đã tự lập gây dựng sự nghiệp riêng. Một người hoàn mỹ như vậy, luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác, và cả cô nữa.
“Bang!”
Tiếng gập máy tính vang lên khô khốc. Cô xoa loạn mái tóc còn ướt, chậm rì rì bò lên trên giường. Cô nằm sấp, cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu. Màn hình hiện lên một chuỗi số điện thoại mà cô đã tìm cách xin được từ một đàn chị khóa trên.
“Ôi….” Rốt cuộc nên nói như thế nào đây?
Cô sợ bị anh phát hiện ra “dụng tâm kín đáo” của bản thân. Nhưng nếu không nhắn, cô sẽ không có cớ gặp anh.
“Mặc kệ đi!” Cô tự nhủ. “Dù sao lý do mình tìm anh ấy cũng là chuyện công việc mượn phòng tập, cứ trực tiếp một chút là tốt rồi. Công tư phân minh mà!”
Nội tâm của Trình Niệm Niệm tự gật đầu trấn an mình. Ngón tay run run cuối cùng cũng quyết định nhấn nút gửi.
Xong!
Cả người và mông cô cùng chui tọt vào trong chăn ấm. Hai chân đập loạn xạ vì xấu hổ và hồi hộp. Cô lăn qua lăn lại, biến mình thành một con tằm nhỏ tròn vo trên giường.
Đệm chăn ấm áp làm suy nghĩ của Trình Niệm Niệm chậm rãi phiêu xa. Cô lại nghĩ đến Lục Diễm. Nghĩ đến ngày đó ở hành lang, anh gọi tên cô.
“Trình Niệm Niệm… Niệm Niệm… Niệm Niệm…”
Cô tưởng tượng đầu lưỡi anh chống lại chân răng, bật ra âm thanh, rồi rời đi, liếm qua hàm trên… Từ trong miệng anh kêu ra tên cô, tại sao lại cảm thấy mang theo vài phần triền miên, ướt át đến thế…
Tin nhắn cô gửi đi rất ngắn gọn, lễ phép:
“Chào học trưởng, tôi là Trình Niệm Niệm. Tôi có chuyện muốn nhờ học trưởng giúp đỡ về việc mượn phòng tập cho đội cổ vũ. Tôi có thể chờ lúc học trưởng rảnh để hỏi về việc này không?”
________________
Tại văn phòng Hội sinh viên.
Tay Lục Diễm cầm điện thoại, ngón cái vuốt ve màn hình sáng đèn. Anh đứng đưa lưng về phía cửa, dựa hông lên cạnh bàn làm việc, ánh mắt trầm tư nhìn ra cửa sổ, không biết đang toan tính điều gì.
Cho đến khi Phó hội trưởng Hà Viễn gõ cửa tiến vào văn phòng, cậu ta liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bóng dáng cao lớn, lạnh lùng nửa xoay người lại. Gọng kính tơ vàng lóe sáng, che khuất đi ý cười nơi khóe mắt của anh.
Sau đó, vị Hội trưởng cao lãnh làm như không có việc gì, lạnh lùng mở miệng ra lệnh: “Giúp tôi đặt thêm một bàn làm việc nhỏ trong văn phòng này. Vị trí chức danh là: Trợ lý riêng của Hội trưởng. Lưu ý, không cần ghi vào hồ sơ nhân sự chính thức của Hội sinh viên.”
Phó hội trưởng nghe tới nửa câu đầu liền vui vẻ ra mặt. Cuối cùng Hội trưởng cũng chịu tuyển trợ lý để chia sẻ công việc nặng nhọc rồi! Cậu ta đang định tung hô vạn tuế thì Lục Diễm bồi thêm câu sau.
Cậu liền nhảy dựng lên: “Cái gì mà không cần ghi vào hồ sơ? Chức vị này không phải là đùa giỡn đâu Hội trưởng?! Tuyển chui à?”
Lục Diễm không giải thích, thong thả lấy mắt kính từ trên bàn đeo lên, che đi tia giảo hoạt trong mắt. Anh rút ví, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng đen quyền lực: “Yêu cầu mua cái gì cho bàn làm việc đó thì tính kinh phí vào thẻ cá nhân này của tôi. À, còn nữa, trận bóng rổ giao hữu mấy ngày nữa… tôi đồng ý tham gia thi đấu.”
Phó hội trưởng lập tức mắt sáng rực, cười hì hì nhận lấy thẻ, quên béng luôn chuyện “trợ lý chui”. Cậu bĩu môi, nội tâm thầm nghĩ: Thật vất vả lắm Hội trưởng mới thông suốt chịu tuyển người, lại còn chịu thi đấu. Nhưng mà để người kia làm việc trong văn phòng riêng này của Hội trưởng, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Không biết “con mồi” nào xui xẻo đây…
Lục Diễm ngồi xuống ghế văn phòng bọc da cao cấp, ngửa lưng ra sau một cách thoải mái. Đỉnh mày anh hơi cau lại, duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
A, lại muốn hút thuốc rồi. Nhưng nghĩ đến mùi hương hoa sơn chi sắp hiện diện ở đây, anh kìm lại.
Cửa phòng đóng lại, Hà Viễn đã đi ra ngoài lo liệu việc mua bàn ghế. Trong văn phòng khôi phục lại một mảnh yên tĩnh.
“Ting.”
Tiếng tin nhắn vang lên lần nữa trên bàn. Người ngồi đó vẫn không động đậy, dường như đang chìm trong những toan tính thú vị.
Sau một hồi lâu, một tiếng cười trầm thấp, khàn khàn mang theo sự thỏa hiệp và chiếm hữu từ cổ họng anh phát ra.
Lục Diễm cầm lấy điện thoại, híp mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn rụt rè kia. Ngón tay thon dài gõ xuống mấy chữ, gửi đi.
Sau đó anh quay đầu, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời đang rực rỡ. Ánh nắng phản xạ qua thấu kính tạo ra vầng sáng lóa mắt. Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, vuốt ve thân điện thoại như đang vuốt ve làn da ai đó. Môi mỏng hé mở, mang theo ý cười tà mị, khẽ lẩm bẩm vài câu. Đầu lưỡi lại chống ở chân răng, rồi rời đi, liếm qua hàm trên… như đang thưởng thức dư vị ngọt ngào.
Trong một phòng học ở xa kia, nghe giáo viên trên bục giảng bài đều đều làm Trình Niệm Niệm nhàm chán đến sắp ngủ gật. Do đó, cô cũng không phát hiện màn hình điện thoại đặt trên bàn học chợt sáng lên, hiển thị một tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy uy lực:
“Buổi chiều ngày mai. Hai giờ. Ở văn phòng của tôi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận