Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Đêm Say Và Sự Mê Hoặc Dưới Ánh Đèn
Ngày diễn ra trận bóng rổ, bầu trời trong xanh cao vút, nắng vàng rực rỡ như dát vàng lên sân vận động. Nhưng trong mắt Trình Niệm Niệm, mọi thứ đều lu mờ trước bóng dáng người con trai ấy.
Cô ngồi trên khán đài, lén lút nhìn về phía Lục Diễm đang khởi động ở góc sân. Anh mặc bộ đồ thi đấu màu đen viền vàng, để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân xanh nổi lên đầy nam tính. Mồ hôi lấm tấm trên trán, trượt xuống sống mũi cao thẳng, đọng lại nơi yết hầu gợi cảm. Hình ảnh ấy khiến nội tâm cô dâng lên một sự bùng nổ không thể diễn tả, vừa xấu hổ vừa khao khát.
Ký ức lại đưa cô về ngày hôm đó, trong văn phòng ngập nắng. Anh ngồi đó, gỡ mắt kính xuống, đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm khàn dụ dỗ: “Có muốn làm trợ lý của tôi không?”. Cái từ “hửm” cuối câu kéo dài, mang theo âm mũi, như móc câu móc lấy linh hồn cô. Cô đã mơ màng đồng ý như bị bỏ bùa mê.
Mấy ngày nay làm “trợ lý”, cô chỉ toàn làm những việc vặt vãnh, nhưng điều đáng sợ nhất là sự hiện diện của anh. Mỗi lần anh đến gần, hơi thở nam tính nồng nàn pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt lại bao vây lấy cô, khiến chân tay cô mềm nhũn. Anh hay đứng sát phía sau cô, cúi xuống chỉ dẫn, hơi nóng phả vào vành tai mẫn cảm làm xương cốt cô run rẩy, còn trái tim thì đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trình Niệm Niệm nhớ lại buổi tối hôm đó, khi cô đi cùng anh đến Đại học A để bàn chuyện thi đấu. Sau bữa tiệc, mọi người chuốc rượu anh. Lục Diễm, người luôn giữ vẻ lạnh lùng, đêm đó dường như uống rất nhiều. Anh ngồi cạnh cô, một cánh tay thản nhiên gác lên thành ghế sau lưng cô, tạo thành tư thế bảo hộ và chiếm hữu tuyệt đối. Dù bị trêu chọc về mối quan hệ giữa hai người, anh chỉ cười nhạt, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, làm cô càng thêm bối rối.
Đêm đó, cô lái xe đưa Lục Diễm – người có vẻ như đã say mềm – về nhà.
Căn hộ của anh mang tông màu trắng đen lạnh lẽo, đơn độc như chính chủ nhân của nó. Cô dìu anh vào phòng ngủ, khó khăn lắm mới đặt được thân hình cao lớn ấy lên giường. Mùi rượu hòa lẫn với hương thơm nam tính trên người anh xộc vào mũi cô, nồng nàn, quyến rũ chết người.
Trình Niệm Niệm ngồi bên mép giường, thở hổn hển. Cô ngắm nhìn gương mặt tuấn tú đang nhắm nghiền mắt của anh. Hàng lông mi dài rợp bóng, sống mũi cao, và đôi môi mỏng bạc tình. Ma xui quỷ khiến thế nào, ngón tay cô không tự chủ được mà vươn ra, run rẩy chạm nhẹ vào đuôi mắt anh. Cô tham luyến hơi ấm từ làn da anh, sự tiếp xúc da thịt khiến điện giật chạy dọc sống lưng cô.
Đột nhiên, cô bừng tỉnh. Mình đang làm cái gì thế này? Cô sợ hãi rụt tay lại, tim đập thình thịch như kẻ trộm bị bắt quả tang. Cô vội vàng đứng dậy, chạy trốn khỏi căn phòng đầy áp lực ấy mà không dám quay đầu lại.
Cô đã bỏ lỡ khoảnh khắc người đàn ông trên giường mở mắt ra. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, hoàn toàn tỉnh táo, không hề có chút men say nào. Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại, đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới như đang thưởng thức dư vị của con mồi vừa chạy thoát.
“Con thỏ nhỏ…” Anh thì thầm trong bóng tối.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận