Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Chờ Đợi Của Nam Thần Và Những Lời Đồn Đại
Sáng hôm sau, Lục Diễm nhất quyết đưa Trình Niệm Niệm về trường để cô thay quần áo, dù hôm đó là cuối tuần. Kế hoạch hẹn hò lãng mạn anh vạch ra trong đầu đành phải hoãn lại vì một cuộc điện thoại của cô giáo dạy múa, yêu cầu Niệm Niệm đến tập luyện gấp cho buổi tuyển chọn sắp tới.
Chiếc xe thể thao màu đen sang trọng dừng lại trước cổng ký túc xá. Lục Diễm nhoài người qua, hôn chụt lên môi cô một cái rõ kêu.
“Tập xong gọi anh đón.”
“Vâng ạ.” Trình Niệm Niệm cười tít mắt, mở cửa xe chạy biến vào trong.
Lục Diễm nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, khóe môi cong lên một nụ cười cưng chiều. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày kiên nhẫn làm “tài xế” đưa đón một cô gái như thế này.
Trong lúc chờ đợi, anh không về nhà mà lái xe đến sân bóng rổ của trường. Vừa đỗ xe, điện thoại reo lên. Là đám bạn rủ đi chơi bóng.
“Lục Diễm! Tới đúng lúc lắm! Vào làm vài hiệp đi!”
Lục Diễm cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, bước vào sân với phong thái ung dung tự tại. Sự xuất hiện của anh lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Những đường chuyền bóng điêu luyện, những cú ném ba điểm chuẩn xác và vẻ ngoài điển trai chết người của anh khiến các nữ sinh xung quanh hò reo không ngớt.
Nhưng tâm trí Lục Diễm lại đang bay về phía phòng tập múa cách đó không xa. Anh tự hỏi cô gái nhỏ của anh đang làm gì, có mệt không, có nhớ anh không.
Trong khi đó, tại phòng tập múa.
Trình Niệm Niệm vừa bước vào lớp đã bị Nhan Tâm kéo tuột vào một góc. Cô bạn thân nhìn cô với ánh mắt soi mói như tia X-quang.
“Khai mau! Đêm qua cậu đi đâu? Sao không về ký túc xá?”
Trình Niệm Niệm chột dạ, ấp úng: “Mình… mình về nhà họ hàng…”
“Xạo! Họ hàng nào mà cổ cậu lại có vết đỏ lù lù thế kia?” Nhan Tâm chỉ vào dấu hôn mờ mờ trên cổ Niệm Niệm mà cô đã cố lấy tóc che đi nhưng không thành. “Lại còn đi xe sang về nữa chứ. Là Lục Diễm đúng không?”
Mặt Trình Niệm Niệm đỏ bừng như quả cà chua chín. Cô biết không thể giấu nổi cô bạn quái chiêu này nữa.
“Ừ thì… là anh ấy.”
“Trời ơi!!!” Nhan Tâm hét lên, may mà tiếng nhạc trong phòng tập át đi phần nào. “Cậu và nam thần… hai người… gạo nấu thành cơm rồi hả??”
Trình Niệm Niệm vội vàng bịt miệng bạn lại: “Bé mồm thôi! Cậu muốn cả trường biết hả?”
Nhan Tâm gật đầu lia lịa, mắt sáng rực lên vì hóng hớt: “Kể đi, kể đi! Cảm giác thế nào? Lục hội trưởng có… dũng mãnh như lời đồn không?”
“Cậu… cậu hỏi cái gì thế hả!” Trình Niệm Niệm xấu hổ đến mức muốn bốc khói. Nhưng trong đầu cô lại vô thức hiện lên hình ảnh cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi ướt đẫm và sức mạnh kinh người của Lục Diễm đêm qua.
Cô không trả lời, chỉ cúi gằm mặt giả vờ chỉnh giày múa, nhưng vành tai đỏ ửng đã tố cáo tất cả.
Kết thúc buổi tập, Trình Niệm Niệm mệt rã rời đi ra cổng. Từ xa, cô đã thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng dựa vào xe, tay cầm chai nước, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía này.
Vừa thấy cô, đôi mắt anh lập tức sáng lên, như thể cả thế giới xung quanh đều lu mờ. Anh bước nhanh tới, tự nhiên cầm lấy túi đồ của cô, một tay vòng qua eo cô kéo sát vào người mình.
“Mệt không?”
“Hơi mệt ạ…” Cô dụi đầu vào vai anh, nũng nịu.
“Về nhà anh massage cho.” Lục Diễm thì thầm vào tai cô, giọng nói đầy ẩn ý khiến Trình Niệm Niệm đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô biết “massage” theo định nghĩa của anh chắc chắn không đơn thuần chút nào.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận