Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Kiềm Chế Trên Xe Và Cơn Bão Sắp Tới
Lục Diễm thật sự muốn đè Trình Niệm Niệm ra làm ngay tại chỗ này. Khung cảnh phòng tập với những tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh hai người, không gian vắng vẻ kích thích… tất cả đều là chất xúc tác tuyệt vời.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại và vẻ mặt mệt mỏi sau khi đạt cao trào, anh lại kìm lòng không đặng. Sàn nhà cứng, ghế sô pha thì nhỏ, anh không muốn cô bị đau lưng hay khó chịu. Hơn nữa, anh muốn “ăn” cô một cách đàng hoàng, trọn vẹn, chứ không phải vội vàng lén lút như thế này.
Anh giúp cô chỉnh lại quần áo, hôn lên trán cô một cái trấn an: “Về nhà thôi. Về nhà anh sẽ ‘chăm sóc’ em kỹ hơn.”
Lục Diễm bế cô ra xe. Trên đường về, không khí trong xe ngập tràn sự ám muội và căng thẳng.
Trình Niệm Niệm ngồi ở ghế phó lái, hai chân khép chặt, vẫn còn cảm thấy dư âm tê dại nơi hạ thân. Cô len lén nhìn sang Lục Diễm. Anh đang tập trung lái xe, nhưng bàn tay nắm vô lăng nổi đầy gân xanh, quai hàm bạnh ra, chứng tỏ anh đang phải kiềm chế dữ dội đến mức nào.
Chiếc xe lao vút trong đêm, nhanh hơn bình thường.
Bàn tay trái của Lục Diễm rời khỏi vô lăng, tìm đến nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau siết chặt. Sau đó, anh kéo tay cô đặt lên đùi mình, ngay sát vị trí “cậu nhỏ” đang biểu tình dữ dội.
“Sờ xem, nó sắp nổ tung vì em rồi này.” Anh nói, giọng khàn đặc.
Trình Niệm Niệm rụt rè chạm nhẹ vào. Qua lớp quần vải tây cao cấp, cô cảm nhận được độ nóng bỏng và kích thước khủng khiếp của thứ đó. Nó giật nảy lên dưới tay cô như một con quái vật đang thức giấc.
“Lục Diễm… Anh lái xe cẩn thận…” Cô lí nhí nhắc nhở, nhưng tay vẫn không rụt lại mà nhẹ nhàng vuốt ve theo chiều dọc.
Hành động vô tình này của cô như đổ thêm dầu vào lửa. Lục Diễm rên nhẹ một tiếng, đạp mạnh chân ga.
“Em cứ trêu chọc anh đi. Lát nữa về đến nhà, xem anh phạt em thế nào.”
Về đến căn hộ của Lục Diễm, vừa đóng cửa lại, anh lập tức ép cô vào cánh cửa gỗ. Không nói một lời, anh cúi xuống ngấu nghiến đôi môi cô. Nụ hôn cuồng bạo như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Hai tay anh xé toạc chiếc áo thun của cô, rồi đến chiếc quần thể thao vướng víu. Trong nháy mắt, Trình Niệm Niệm đã bị lột trần như nhộng, chỉ còn lại làn da trắng sứ nổi bật dưới ánh đèn vàng.
Lục Diễm nhìn cô, ánh mắt rực lửa tham lam quét qua từng tấc da thịt.
“Đẹp quá… Niệm Niệm…”
Anh quỳ xuống trước mặt cô, hai tay bóp chặt lấy cặp mông tròn trịa, vùi mặt vào vùng tam giác mật đang ướt át. Anh hít một hơi thật sâu mùi hương của cô, rồi thè lưỡi ra, liếm một đường dài từ dưới lên trên, ngay giữa khe rãnh nhạy cảm.
“A… Anh…” Trình Niệm Niệm ngửa cổ ra sau, tay bám chặt vào vai anh để không bị ngã khuỵu.
Lục Diễm tách rộng hai chân cô ra, dùng lưỡi tấn công điên cuồng vào hạt đậu nhỏ và cửa hang đang rỉ nước. Anh mút mát, châm chọc, khiến cô gái nhỏ rên rỉ không ngừng, tiếng nước lép nhép vang vọng khắp hành lang.
“Ướt quá… Em chảy nhiều nước quá…” Anh ngẩng lên, môi dính đầy dịch thủy lấp lánh, cười tà ác.
Anh đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Côn thịt tím đen, gân guốc bật ra, ngạo nghễ đứng thẳng, chỉ thẳng vào mặt cô.
“Chuẩn bị xong chưa? Anh vào đây.”
Anh nhấc bổng cô lên, để cô quặp chân vào hông mình, lưng dựa vào cửa. Không cần dạo đầu thêm nữa vì cô đã quá ướt, anh đỡ lấy hông cô, từ từ hạ xuống, để côn thịt thô to xuyên thẳng vào trong cơ thể chật hẹp ấy.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận