Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Buổi Sáng Ngọt Ngào Và Lời Đề Nghị Sống Chung
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng bừa bộn quần áo. Trình Niệm Niệm cựa mình tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị xe lu cán qua. Đặc biệt là vùng hạ thân, sưng tấy và ê ẩm.
Cô mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc màu đồng của Lục Diễm. Anh vẫn đang ngủ say, cánh tay ôm chặt lấy eo cô. Nhìn khuôn mặt tuấn tú khi ngủ của anh, cơn giận vì bị “hành hạ” đêm qua của cô bay biến đâu mất.
“Lục Diễm…” Cô khẽ gọi, đưa tay chọc chọc vào má anh.
Lục Diễm bắt lấy ngón tay cô, mở mắt ra. Đôi mắt đen láy còn vương chút ngái ngủ nhưng vẫn sắc bén và đầy tình ý.
“Tỉnh rồi à?” Giọng anh khàn khàn buổi sớm, gợi cảm vô cùng. Anh kéo cô sát vào mình, hôn lên trán cô. “Còn đau không?”
“Đau chết đi được… Tại anh cả đấy.” Cô phụng phịu.
“Ừ, tại anh. Anh xin lỗi.” Anh cười xòa, bàn tay hư hỏng lại luồn vào trong chăn, xoa bóp mông cho cô. “Để anh xoa cho đỡ đau nhé.”
“Bỏ tay ra đi… Lưu manh.” Cô đỏ mặt đẩy tay anh ra.
Hai người nằm ôm nhau trên giường, tận hưởng buổi sáng cuối tuần yên bình.
“Niệm Niệm.” Lục Diễm đột nhiên gọi tên cô, giọng nghiêm túc.
“Dạ?”
“Dọn đến đây ở với anh đi.”
Trình Niệm Niệm sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: “Hả? Sống chung á?”
“Ừ. Anh muốn ngày nào mở mắt ra cũng thấy em. Muốn ôm em ngủ mỗi tối. Muốn… ăn em bất cứ lúc nào anh thích.” Anh nói một cách thản nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
“Nhưng mà… còn việc học… rồi bố mẹ em…” Cô bối rối.
“Trường học gần đây mà. Còn bố mẹ em, anh sẽ lo. Em chỉ cần gật đầu thôi.” Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt kiên định và đầy sự chiếm hữu. “Anh không muốn phải đưa em về ký túc xá mỗi tối nữa. Anh muốn em ở đây, là của riêng anh.”
Trình Niệm Niệm nhìn người đàn ông trước mặt. Cô yêu anh, yêu sự bá đạo nhưng cũng đầy cưng chiều này của anh. Và cô cũng muốn được ở bên anh nhiều hơn.
“Em… em sẽ suy nghĩ.” Cô lí nhí, nhưng trong lòng đã ngầm đồng ý.
Lục Diễm biết cô đã xiêu lòng. Anh mỉm cười hài lòng, hôn chụt lên môi cô.
“Được rồi, dậy đi ăn sáng nào. Anh đói rồi.”
“Anh nấu à?”
“Không, anh đưa em đi ăn. Nay anh đưa em đi ăn món Tứ Xuyên em thích.”
Lục Diễm bế cô vào phòng tắm, giúp cô đánh răng rửa mặt (và tranh thủ sờ soạng thêm vài cái). Khi cô thay quần áo, nhìn những dấu hôn chi chít trên người mình trong gương, Trình Niệm Niệm lại một lần nữa đỏ mặt tía tai, lườm Lục Diễm một cái cháy mắt.
Anh chỉ nhún vai cười trừ, giúp cô cài lại cúc áo, ánh mắt lại dán chặt vào khe ngực thấp thoáng.
“Em mà còn nhìn anh bằng ánh mắt đó nữa là chúng ta khỏi đi ăn đấy.”
Trình Niệm Niệm vội vàng kéo cổ áo lên, chạy biến ra ngoài phòng khách. Lục Diễm bật cười sảng khoái, đi theo sau cô gái nhỏ của mình. Cuộc sống hạnh phúc của họ, giờ mới thực sự bắt đầu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận