Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lớp Học Của Sự Chiếm Hữu Và Lời Tỏ Tình
Nụ hôn ngày càng sâu, không khí trong phòng trở nên nóng rực. Bàn tay Lục Diễm vuốt ve dọc theo sống lưng cô, trượt xuống vòng ba căng tròn, nắn bóp đầy sở hữu. Trình Niệm Niệm rên rỉ, không tự chủ được mà xoay hông, cọ xát hoa huyệt ướt át của mình vào vật cứng đang đội lên qua lớp quần tây của anh. Cảm giác kích thích chạy dọc sống lưng khiến cả người cô run rẩy.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, giọng nói khàn đục đầy dục vọng. Nhưng lý trí của Lục Diễm vẫn còn sót lại chút ít. Anh nhíu mày, cố gắng kìm nén con dã thú đang muốn xé toạc quần áo cô ra ngay tại đây. Anh dừng lại, gục đầu vào vai cô để bình ổn hơi thở.
Khi anh ngẩng lên, thấy đôi môi sưng đỏ và ánh mắt ướt át đầy mời gọi của cô, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Cô gái nhỏ này thật biết cách giết người không dao. “Lục Diễm… Em rất thích anh.” Cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai anh. Anh chửi thầm một tiếng, lại cúi xuống hôn cô, lần này dịu dàng hơn, trân trọng hơn. Anh đã hoàn toàn sa vào lưới tình của cô, tình nguyện bị cô trói buộc cả đời.
Mùa đông đến, trời trở lạnh, Trình Niệm Niệm bị cảm. Lục Diễm không yên tâm để cô ở nhà một mình, đành phải mang theo “cái đuôi nhỏ” này đến lớp học cùng mình. Trong giảng đường rộng lớn, sự xuất hiện của Lục Diễm cùng một cô gái nhỏ được bọc kín mít trong áo khoác dày sụ lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Anh cẩn thận giúp cô cởi áo khoác, cử chỉ ân cần khiến bao nữ sinh ghen tị.
“Bọn họ nhìn cái gì vậy?” Cô ngây thơ hỏi. “Nhìn anh mang tiểu bảo bảo đi học đấy.” Anh trêu chọc, khiến cô đỏ mặt tía tai. Trong giờ học, giáo sư gọi cô đứng lên trả lời câu hỏi. Trình Niệm Niệm luống cuống, cô đâu có học ngành tài chính. Lục Diễm điềm nhiên đứng dậy thay cô, đẩy nhẹ gọng kính: “Giáo sư, cô ấy không phải sinh viên khoa này, để em trả lời.”.
“Giáo sư, đó là bạn gái cậu ấy đấy!” Một nam sinh hét lên, cả lớp cười ồ. Lục Diễm nhìn cô gái nhỏ đang muốn chui xuống gầm bàn vì xấu hổ, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh trả lời câu hỏi của giáo sư một cách trôi chảy và xuất sắc, khẳng định vị thế của mình.
Tan học, mấy nam sinh rủ anh đi chơi bóng. Lục Diễm từ chối thẳng thừng: “Không được, cô ấy bị cảm, tôi phải đưa về.” Anh ôm cô vào lòng, che chắn cho cô khỏi những ánh mắt tò mò, bước đi đầy kiêu hãnh. Điện thoại reo, có việc gấp ở Hội học sinh. Anh định đưa cô về ký túc xá, nhưng cô ôm chặt lấy eo anh, nũng nịu: “Em muốn ở bên anh! Hôm nay em muốn ngủ với anh…”. Lục Diễm khựng lại, cúi xuống nhìn đôi mắt long lanh của cô, rồi siết chặt tay cô: “Được.”.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận