Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Mùa đông ấm áp và chiếc ghế sofa tình yêu
Mùa đông năm nay ở thành phố N lạnh thấu xương. Tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, nhưng bên trong căn hộ của Lục Diễm lại ấm áp như mùa xuân. Trình Niệm Niệm đã hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, cô dành toàn bộ thời gian để làm “con lười” ở nhà.
Lục Diễm trở thành chiếc lò sưởi di động của cô. Ban đêm, cô phải rúc vào lòng anh, gác chân lên người anh mới ngủ được. Hơi ấm từ cơ thể rắn chắc của anh khiến cô an tâm và dễ chịu vô cùng. Có những sáng, Lục Diễm phải dậy đi làm, cô cứ ôm chặt lấy anh không buông, nũng nịu đòi anh ở nhà.
“Ngoan nào, anh đi làm kiếm tiền nuôi em.” Lục Diễm hôn lên trán cô, dỗ dành.
“Không chịu đâu… Ôm thêm chút nữa…” Cô lầm bầm trong chăn.
Lục Diễm bật cười, bất lực trước sự nhõng nhẽo đáng yêu này. Anh đành phải nằm lại thêm 10 phút, để cô ôm thỏa thích rồi mới đi.
Mấy hôm nay, Lục Diễm hứa sẽ đưa cô đi du lịch thành phố X để tránh rét. Trình Niệm Niệm háo hức chuẩn bị đồ đạc. Nhưng đến phút chót, công ty của anh gặp sự cố, hợp đồng lớn cần giải quyết gấp, kế hoạch đi chơi đành phải hủy bỏ.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên ghế sofa, Lục Diễm thấy áy náy vô cùng. Anh biết cô đã mong chờ chuyến đi này như thế nào.
Anh bước tới, không nói không rằng, lật tung chiếc chăn bông đang quấn quanh người cô ra. Trình Niệm Niệm giật mình, ngước mắt lên nhìn anh. Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo len rộng thùng thình và quần lót.
Lục Diễm bế bổng cô lên, ngồi xuống ghế sofa, đặt cô ngồi trong lòng mình, hai chân cô quấn quanh hông anh. Anh áp mặt cô vào ngực mình, tay vuốt ve tấm lưng trần dưới lớp áo len.
“Xin lỗi em. Để lần sau anh bù nhé?”
Trình Niệm Niệm gật đầu, dù buồn nhưng cô hiểu công việc của anh rất quan trọng. Cô dụi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương quen thuộc.
“Không sao đâu. Chỉ cần ở bên anh là được rồi.”
Câu nói hiểu chuyện của cô khiến tim Lục Diễm mềm nhũn. Anh nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào như dâu tây ấy. Nụ hôn mang theo sự hối lỗi và cả tình yêu nồng nàn.
Bàn tay anh luồn vào trong áo len, chạm vào làn da mịn màng, ấm nóng. Anh xoa nắn bầu ngực cô, ngón tay cái trêu đùa đầu ngực đã cứng lên.
“Ưm… Lục Diễm…”
“Để anh bù đắp cho em ngay bây giờ nhé?” Anh thì thầm, giọng khàn đặc dục vọng.
Anh kéo quần lót của cô sang một bên, để lộ hoa huyệt đang rỉ nước vì nụ hôn vừa rồi. Không cần dạo đầu nhiều, anh kéo khóa quần, giải phóng côn thịt đang căng trướng, rồi ấn hông cô xuống, để nó từ từ tiến vào.
“A…” Trình Niệm Niệm ngửa cổ ra sau, cảm nhận sự lấp đầy quen thuộc.
Trên chiếc ghế sofa chật hẹp, hai người hòa làm một. Lục Diễm di chuyển chậm rãi nhưng sâu và chắc chắn. Mỗi cú thúc đều chứa đựng tình cảm sâu nặng. Anh hôn lên mắt, lên mũi, lên môi cô, thì thầm những lời yêu thương.
“Niệm Niệm… Anh yêu em…”
Trình Niệm Niệm ôm chặt lấy cổ anh, đáp lại sự nhiệt tình của anh. Trong căn phòng ấm áp, tiếng rên rỉ hạnh phúc vang lên, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông bên ngoài.

Bình luận (0)

Để lại bình luận