Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Điệu múa Nghê Thường và sự lựa chọn định mệnh
Ngày tuyển chọn cuối cùng cũng đến. Trình Niệm Niệm bước lên sân khấu, mang theo tất cả sự nỗ lực và tâm huyết của mình. Lần này, cô chọn một điệu múa táo bạo: cải biên khúc “Nghê Thường Vũ Y” nổi tiếng của triều Đường thành phong cách múa hiện đại.
Ánh đèn sân khấu rọi vào cô. Trình Niệm Niệm mặc bộ trang phục múa cách tân, lược bỏ những chi tiết rườm rà, chỉ giữ lại những dải lụa mềm mại. Âm nhạc vang lên, cô bắt đầu chuyển động. Từng cái nhấc tay, từng bước chân, từng cú xoay người đều toát lên vẻ uyển chuyển, thanh thoát nhưng cũng đầy nội lực. Cô như một tiên nữ giáng trần, vừa cổ điển vừa hiện đại, vừa mong manh vừa mạnh mẽ.
Lục Diễm ngồi ở hàng ghế đầu, bên cạnh các giáo sư giám khảo. Anh nhìn cô gái nhỏ của mình tỏa sáng trên sân khấu, đôi mắt đen thẫm chứa đựng cả niềm tự hào lẫn nỗi đau đớn âm thầm. Anh biết, sau điệu múa này, cuộc sống của họ sẽ thay đổi ,. Cô càng rực rỡ, càng tài năng, thì khoảng cách giữa họ sẽ càng xa về mặt địa lý, bởi cô thuộc về những sân khấu lớn hơn, bầu trời rộng hơn.
Kết thúc bài diễn, cả khán phòng nổ tung trong tiếng vỗ tay. Bà Isadora – giáo sư danh tiếng của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Anh – đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực sự tán thưởng. Bà không ngần ngại bước lên, nắm lấy tay Trình Niệm Niệm, trực tiếp đưa ra lời mời: “Em có muốn theo tôi đến Anh quốc học tập không?”.
Trình Niệm Niệm đứng chết lặng trên sân khấu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá thuận lợi. Những bong bóng ảo ảnh về tương lai tươi sáng hiện ra trước mắt: cha mẹ, thầy cô, bạn bè… nhưng rồi tất cả vỡ tan khi cô nghĩ đến Lục Diễm. Cô nhìn xuống khán đài, tìm kiếm bóng dáng anh. Cô muốn đi, nhưng cô không nỡ rời xa anh. “Có thể… để tôi… suy nghĩ…” Cô lắp bắp, ngón tay xoắn chặt vào nhau.
Đúng lúc đó, Lục Diễm bước lên sân khấu, đứng sau lưng cô. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên vai cô, truyền cho cô sức mạnh. Anh nhìn bà Isadora, gật đầu thay cô trả lời, giọng nói kiên định nhưng chứa đầy sự hy sinh: “Cô ấy đồng ý. Cô ấy rất hân hạnh nhận lời mời của bà”.
Câu nói của anh như dấu chấm hết cho sự do dự của cô. Trình Niệm Niệm nghe thấy tiếng chúc mừng xung quanh, nhưng tai cô ù đi. Cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh trên vai mình. Cô quay lại, nắm chặt lấy tay anh. Anh cũng nắm lại, mười ngón tay đan xen, chặt chẽ không rời. Lục Diễm kéo cô đi xuống sân khấu, đi xuyên qua đám đông, rời khỏi hội trường ồn ào. Con đường phía trước mờ mịt, nhưng chỉ cần có anh nắm tay, cô sẽ bước tiếp.

Bình luận (0)

Để lại bình luận