Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Chuyến bay đến London và kẻ tình địch không mời mà đến
Văn phòng Phó tổng giám đốc. Nghiệp Liên – người bạn thân thiết và cũng là cánh tay phải đắc lực của Lục Diễm – đang ngồi gác chân lên bàn, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn người đàn ông đang bình thản sắp xếp tài liệu ở phía đối diện. “Cậu lại định đi nữa à? Lần này đi bao lâu?” Nghiệp Liên hỏi, giọng điệu đầy vẻ ghen tỵ với kẻ sắp được đi gặp người yêu.
Lục Diễm không ngẩng đầu, tay vẫn thoăn thoắt ký duyệt hồ sơ: “Một tuần. Cuối tuần này cô ấy bắt đầu chuyến lưu diễn châu Âu rồi.” “Chậc chậc.” Nghiệp Liên lắc đầu ngán ngẩm. “Hai người các cậu đúng là… yêu xa kiểu này mà chịu được tận 4 năm, tôi phục sát đất. Dứt khoát chia tay đi, tôi giới thiệu cho cậu cả tá em chân dài, ngoan ngoãn, cần gì phải khổ sở bay đi bay lại như con thoi thế này?”
Lục Diễm dừng bút, ngước mắt lên. Ánh mắt sau cặp kính gọng vàng sắc lẹm như dao cạo, khiến Nghiệp Liên rùng mình, vội vàng rụt chân xuống. “Cậu dạo này rảnh rỗi quá nhỉ? Có muốn tôi chuyển cậu sang chi nhánh Châu Phi để mở rộng thị trường không?” Giọng Lục Diễm nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. “Còn nữa, dự án sáp nhập với công ty Pháp, nếu cậu làm hỏng, thì chuẩn bị tiền mà bù lỗ đi.”
Nghiệp Liên giơ hai tay đầu hàng: “Thôi thôi, tôi sai rồi. Lục tổng đại nhân tha mạng. Cậu cứ đi gặp bảo bối của cậu đi.” Lục Diễm hừ lạnh một tiếng, xách vali đứng dậy. Trước khi ra khỏi cửa, anh quay lại, giọng nói trầm xuống, mang theo chút kiên định: “Người trở về là tốt rồi. Những thứ khác, không quan trọng.”
Cánh cửa đóng lại, để lại Nghiệp Liên thở dài thườn thượt. Tình yêu đúng là thứ đáng sợ, có thể biến một con người lạnh lùng tàn nhẫn trên thương trường thành một kẻ si tình đến ngu muội.
… London. Thành phố của sương mù và những cơn mưa bất chợt. Thời tiết ở đây nổi tiếng là ảm đạm, nhưng với Trình Niệm Niệm, nó lại mang một vẻ đẹp lãng mạn rất riêng. Cô đã quen với nhịp sống nơi này, quen với những buổi chiều tan học đi dạo dưới những hàng cây cổ thụ. Hôm nay, tâm trạng cô đặc biệt tốt. Cô vừa hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ xuất sắc và đã xin nghỉ phép với giáo sư Isadora. Lý do ư? Đương nhiên là vì “người ấy” sắp đến.
Trình Niệm Niệm quấn chặt chiếc khăn len dày sụ, bước nhanh ra khỏi cổng Học viện Nghệ thuật. Gió lạnh thổi tung mái tóc dài, làm ửng hồng đôi gò má trắng nõn. Cô đang háo hức muốn về nhà sớm để dọn dẹp và nấu vài món ngon chờ anh. Đột nhiên, một cánh tay chặn ngang đường cô. “Niệm Niệm!” Trình Niệm Niệm nhíu mày, quay lại. Là Steven – một anh chàng vũ công người bản xứ đã theo đuổi cô dai dẳng suốt mấy tháng nay. “Steven, tôi đã nói rồi, tôi đang vội.” Cô cố gắng giữ phép lịch sự nhưng giọng điệu đã có phần mất kiên nhẫn.
“Niệm Niệm, tối nay có một buổi tiệc của câu lạc bộ, em đi cùng anh nhé? Mọi người đều mong em đến.” Steven vẫn không bỏ cuộc, ánh mắt xanh biếc nhìn cô đầy nài nỉ. Cậu ta không tin cô đã có bạn trai, cho rằng đó chỉ là cái cớ cô dùng để từ chối mọi người. Một cô gái xinh đẹp, tài năng như cô, sao có thể yêu một người đàn ông chưa bao giờ xuất hiện cơ chứ?
“Tôi không đi được. Bạn trai tôi sắp đến rồi.” Trình Niệm Niệm lặp lại câu nói quen thuộc, định lách người bước đi. Nhưng Steven vẫn chắn đường, thậm chí còn định nắm lấy tay cô: “Thôi nào, đừng lấy lý do đó nữa…”
“Buông cô ấy ra.” Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên bằng tiếng Anh chuẩn xác, cắt ngang lời Steven. Trình Niệm Niệm giật mình quay phắt lại. Đứng cách đó không xa, dưới tàn cây phong, là một bóng người cao lớn quen thuộc. Chiếc áo măng tô màu đen dài quá gối, khăn quàng cổ màu xám tro, dáng đứng ngạo nghễ và khí chất vương giả không thể nhầm lẫn.
“Lục Diễm!” Trình Niệm Niệm hét lên, quên hết tất cả phép tắc, lao vụt tới như một con chim nhỏ. Cô nhào thẳng vào lồng ngực rộng mở của anh, vòng tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lớp áo dạ đượm mùi gió tuyết và mùi hương nam tính quen thuộc. Lục Diễm vòng tay ôm trọn lấy cô, siết chặt đến mức như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Anh ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn Steven đang đứng ngơ ngác phía xa, một cái nhìn cảnh cáo đầy sự chiếm hữu. “Anh đã đến rồi…” Cô nức nở trong ngực anh. “Ừ. Anh đã đến.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng trái ngược hẳn với ánh mắt vừa rồi. “Để em phải đợi lâu rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận