Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Văn phòng cấm địa và màn trừng phạt hư hỏng (Hết)
Quay trở lại hiện tại, tại văn phòng Tổng giám đốc của Tập đoàn Lục Thị. Cánh cửa gỗ nặng nề đóng chặt, ngăn cách thế giới bận rộn bên ngoài với không gian đầy mùi thuốc súng và dục vọng bên trong. Rèm cửa sổ sát đất đã được kéo kín, chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên những món đồ nội thất sang trọng.
Trình Niệm Niệm đang bị ép nằm sấp trên chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen lạnh lẽo. Những tập tài liệu, bút thước bị gạt phăng xuống đất, tạo thành một mớ hỗn độn. Trên người cô, chiếc váy công sở thanh lịch đã bị kéo tốc lên tận eo, để lộ đôi chân thon dài mang tất lưới đen quyến rũ và vòng ba căng tròn trắng nõn. Bên dưới, chiếc quần lót ren mỏng manh đã bị xé rách, vứt chỏng chơ một góc. Đứng phía sau cô là Lục Diễm. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng hai nút trên cùng đã bung ra, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh. Hơi thở anh nặng nhọc, đôi mắt đỏ ngầu dục vọng và sự chiếm hữu điên cuồng.
“Ưm… Lục Diễm… Từ bỏ… Sâu quá…” Trình Niệm Niệm nức nở, hai tay bám chặt vào mép bàn, móng tay cào lên mặt đá lạnh lẽo. Mỗi cú thúc của anh đều mạnh mẽ, thô bạo, đi sâu vào tận cùng cơ thể cô, như muốn trừng phạt, lại như muốn khẳng định chủ quyền.
“Bạch… bạch… bạch…” Tiếng da thịt va chạm vang lên giòn giã trong căn phòng yên tĩnh. Lục Diễm cúi xuống, cắn mạnh vào vai trần của cô, để lại một dấu răng đỏ chót. “Còn dám lén lút đi gặp tên Steven đó nữa không? Hả?” Anh gằn giọng, hông dưới lại thúc mạnh một cái, đâm lút cán vào hoa huyệt đang ướt đẫm dâm dịch.
Chuyện là sáng nay, khi cô đến công ty đưa cơm trưa cho anh, vô tình gặp lại Steven – người vừa mới sang Trung Quốc công tác và đến Lục Thị bàn chuyện hợp tác. Hai người chỉ đứng nói chuyện xã giao vài câu ở sảnh, nhưng xui xẻo thay lại lọt vào mắt xanh của Lục Diễm khi anh vừa đi họp về. Và thế là, “hũ giấm” ngàn năm của Lục tổng đã đổ, dẫn đến màn “thẩm vấn” và “trừng phạt” ngay trên bàn làm việc này.
“Không… Em không có đi gặp… Chỉ là tình cờ… A… Đừng đâm chỗ đó…” Trình Niệm Niệm khóc lóc giải thích, nhưng lời nói bị vỡ vụn bởi những khoái cảm điên cuồng mà anh mang lại. Côn thịt nóng bỏng, to lớn của anh đang giày xéo bên trong cô, ma sát vào điểm mẫn cảm nhất, khiến cô run rẩy bần bật. “Tình cờ? Tình cờ mà cười nói vui vẻ thế sao?” Lục Diễm không nghe, bàn tay to lớn luồn xuống dưới, tìm đến hạt âm vật đang sưng tấy của cô, day mạnh. “A… Lục Diễm… Em sai rồi… Tha cho em…”
Cô gái nhỏ dưới thân anh rên rỉ, cơ thể mềm nhũn như nước, hoa huyệt co bóp kịch liệt, cắn chặt lấy vật nam tính của anh, mút mát, mời gọi. Lục Diễm cảm thấy mình sắp phát điên. Sự ghen tuông hòa lẫn với dục vọng khiến anh mất hết lý trí. Anh nắm lấy hông cô, kéo cô lùi lại, để côn thịt đi vào sâu hơn, sâu đến mức chạm đến tử cung. “Nói! Em là của ai?” “Của anh… Em là của anh… Ưm…” “Lục Diễm là của ai?” “Là của Niệm Niệm… Của một mình Niệm Niệm…”
Câu trả lời khiến Lục Diễm hài lòng. Anh gầm nhẹ một tiếng, tốc độ di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn. Căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và mùi vị của tình ái. “Ngoan lắm. Nhớ kỹ, cả đời này, em chỉ có thể là của anh. Đừng hòng chạy thoát.” Anh lật ngửa người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt ấy rực lửa tình yêu và sự chiếm hữu tuyệt đối. Anh cúi xuống, hôn ngấu nghiến đôi môi sưng đỏ của cô, nuốt trọn những tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm, Lục Diễm gục đầu vào vai cô, thở dốc. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, chôn sâu trong cơ thể cô, không nỡ rời xa. “Để anh thương em…” Anh thì thầm, hôn nhẹ lên trán cô, tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Trình Niệm Niệm vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười hạnh phúc trong sự mệt mỏi. Dù anh có bá đạo, có hay ghen, có “hư hỏng” đến đâu, thì anh vẫn là Lục Diễm của cô, người đàn ông yêu cô hơn cả sinh mệnh.
Và câu chuyện tình yêu của họ, sẽ còn kéo dài mãi mãi, nồng nàn và cháy bỏng như ngày đầu tiên.
HOÀN_

Bình luận (0)

Để lại bình luận