Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đêm.
Thành phố ngập trong ánh đèn neon nhòe nhoẹt, thứ ánh sáng giả tạo chẳng thể soi rọi được những góc khuất trong tâm hồn những kẻ đang say. Trong một góc khuất của quán bar hạng sang, không khí đặc quánh mùi rượu mạnh, thuốc lá đắt tiền và hương nước hoa trộn lẫn tạo nên một thứ mùi vị của sự buông thả.
Thời An ngồi đó, ly rượu thứ ba đã vơi đi một nửa. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh phản chiếu đôi mắt đang hằn lên những tia máu đỏ vì men say và cả sự bực dọc. Tiếng chuông điện thoại reo vang liên hồi, cái tên “Lục Thời Gia” hiện lên trên màn hình như một lời nhắc nhở, một sự kiểm soát vô hình khiến cô phát điên.
“Phiền phức!”
Cô rủa thầm, đôi môi đỏ mọng như trái cherry chín nẫu cắn chặt, tạo nên một vết hằn đầy khiêu khích. Cánh tay thon thả vung lên, chiếc điện thoại tội nghiệp bị ném thẳng vào ly rượu trước mặt.
Tõm.
Chất lỏng vàng óng bắn tung tóe, ướt đẫm cả mặt bàn kính lạnh lẽo.
Ngồi ngay sát bên cạnh, Trình Đình quan sát tất cả. Ánh mắt gã đàn ông trẻ tuổi dán chặt vào sườn mặt kiều diễm của Thời An, tham lam lướt qua bờ vai trần trắng muốt đang run lên vì tức giận. Thấy thời cơ đã đến, gã vội đặt ly rượu của mình xuống, nghiêng cả thân người to lớn dựa hẳn vào cô.
“Em sao thế, hửm?”
Gã thì thầm, giọng nói cố tỏ ra trầm ấm nhưng lại sặc mùi dục vọng che giấu vụng về. Cánh tay gã, như một con rắn ranh ma, trườn qua eo Thời An, siết nhẹ. Những ngón tay hư hỏng không an phận, mon men vươn lên, táo bạo lướt qua vành môi đỏ thắm đang hé mở của nàng. Hơi thở gã phả vào tai cô, nóng hổi và dính dấp.
Thời An vốn dĩ chẳng phải là đóa hoa sen thanh tịnh gì cho cam. Men rượu bốc lên đỉnh đầu, cộng thêm sự quấy rầy dai dẳng của Lục Thời Gia qua điện thoại và bàn tay sàm sỡ của Trình Đình khiến cơn thịnh nộ trong cô bùng nổ. Cô không phải là mèo con để mặc người vuốt ve.
“Cút ra! Nóng muốn chết!”
Cô gạt phắt tay Trình Đình, đôi mày thanh tú cau lại đầy chán ghét. Giọng cô không nhỏ, đủ để xé toạc màn ồn ào xung quanh. Cả căn phòng VIP bỗng chốc im bặt. Những gã công tử bột, những cô nàng chân dài đang thác loạn đều sững lại, đổ dồn ánh mắt về phía này.
Trong đám đàn ông đó, có kẻ kinh ngạc, nhưng cũng có kẻ lại nhìn Trình Đình với ánh mắt ghen tị. Tại sao ư? Bởi vì người mắng là Thời An. Khoảnh khắc cô nổi giận, đôi mắt long lanh ngập nước, gò má ửng hồng vì say và tức giận tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ đến mức khiến người ta chỉ muốn lao vào, đè nghiến cô xuống mà cam tâm tình nguyện để cô mắng chửi, thậm chí là hành hạ.
Trình Đình bị đẩy ra, nhưng gã chẳng hề tự ái. Gã đã quá quen với cái nết “tiểu thư” đỏng đảnh này của Thời An. Ngược lại, sự cự tuyệt của cô càng kích thích gã muốn chinh phục. Gã cười xòa, định giở giọng dỗ dành thêm lần nữa thì…
Rầm!
Cánh cửa gỗ dày nặng của phòng VIP bị một lực đạo kinh người đá văng. Tiếng động lớn đến mức khiến trần nhà như rung chuyển. Một vài cô gái yếu bóng vía hét lên, micro trên tay rơi xuống sàn đá hoa cương, tạo nên âm thanh chói tai đến rợn người.
Tất cả mọi âm thanh tắt ngấm.
Ngay tại ngưỡng cửa, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn đổ dài lên thảm đỏ, bao trùm lên tất cả một áp lực vô hình nhưng nghẹt thở. Một bộ âu phục cắt may thủ công tinh xảo, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, cà vạt đen thắt tỉ mỉ đến từng milimet. Trang phục đơn giản, nhưng khoác lên người anh ta lại toát lên khí chất vương giả, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Gương mặt ấy, đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất của tạo hóa, nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Đôi mắt sâu thẳm, đen đặc như màn đêm, quét qua căn phòng một lượt khiến ai nấy đều rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Không ai ở cái đất này không biết anh ta. Lục Thời Gia – vị giám đốc trẻ tuổi và quyền lực nhất của tập đoàn Lục Thị, và cũng là “anh trai” trên danh nghĩa của Thời An.
Lục Thời Gia không nói gì. Anh chỉ đứng đó, im lặng. Nhưng sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả ngàn lời đe dọa. Cả căn phòng như bị đóng băng, những kẻ vừa nãy còn ồn ào giờ đây im thin thít như ve sầu mùa đông, không ai dám thở mạnh.
Ngoại trừ Thời An.
Cô ngước đôi mắt say khướt lên nhìn người đàn ông ở cửa. Thay vì sợ hãi, trong đáy mắt cô lại bùng lên sự khiêu khích điên cuồng. Cô nhếch môi, chân mang giày cao gót đá mạnh vào chai rượu rỗng trên bàn.
Xoảng!
Cái chai lăn lóc, va vào chân bàn vỡ tan, chất lỏng bên trong ùng ục trào ra, thấm ướt tấm thảm đắt tiền, loang lổ như một vết thương.
Lục Thời Gia vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt anh đã khóa chặt lấy Thời An. Một cái nhìn rực lửa, thiêu đốt, và đầy tính chiếm hữu.
Không khí căng thẳng đến mức dây đàn cũng sắp đứt. Trình Đình, kẻ đang ngồi gần tâm bão nhất, buộc phải đứng dậy. Gã gãi đầu, nụ cười trên môi méo xệch, lắp bắp giải thích:
“Anh… anh Thời Gia, chuyện này là…”
“Lão gia tử đang đợi cuộc gọi của cậu.”
Lục Thời Gia cắt ngang, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ họng. Từng chữ nhả ra đều mang sức nặng ngàn cân.
Trình Đình tái mặt. Trình thiếu gia có thể không sợ trời không sợ đất, chơi bời trác táng, nhưng cái tên “Lão gia tử” – ông nội của gã – là cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Và gã biết, cuộc gọi này chắc chắn là tác phẩm của Lục Thời Gia.
Gã tức đến nghiến răng, nắm đấm siết chặt nhưng tuyệt nhiên không dám ho he nửa lời với người đàn ông trước mặt. Quyền lực của Lục Thời Gia ở cái thành phố này là tuyệt đối.
“Thời An.” Trình Đình cúi xuống, giọng nói cố vớt vát chút dịu dàng, nhưng nghe sao mà hèn mọn, “Tôi về trước. Trưa mai… chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”
“Cút ngay cho khuất mắt tôi!”
Thời An gắt lên. Ánh mắt chằm chằm của Lục Thời Gia khiến cô cảm thấy như mình đang bị lột trần, nóng rực và bức bối. Cô trút hết sự khó chịu lên đầu Trình Đình.
Trình Đình cười gượng gạo. Gã muốn hôn tạm biệt cô, muốn chạm vào làn da mịn màng ấy một lần nữa, nhưng sát khí từ phía cửa quá lớn khiến gã chùn bước. Gã chỉ dám vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô rồi vội vã lách người đi ra ngoài, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của Lục Thời Gia.
Đám bạn bè thấy “chủ xị” đã chuồn, cũng biết điều mà lục tục kéo nhau ra về. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải, hoang tàn.
Chỉ còn lại Thời An. Cô ngồi đó, bất động, cô độc và kiêu hãnh như một nữ hoàng bị phế truất giữa đống đổ nát của tiệc tàn.
Lục Thời Gia bước vào, tiếng giày da gõ xuống sàn nhà nghe cồm cộp, chậm rãi, nện thẳng vào tim người nghe. Anh dừng lại trước mặt cô, cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng vì rượu dưới ánh đèn mờ ảo. Cơn giận trong lòng anh bỗng chốc dịu đi, thay vào đó là một thứ cảm xúc khác, đen tối hơn, cuồng nhiệt hơn.
Sự hư hỏng, bướng bỉnh này của cô… chẳng phải đều do một tay anh chiều chuộng mà thành sao? Anh đã nuôi dưỡng bông hồng này, tưới tắm nó bằng sự dung túng vô bờ bến. Giờ đây, khi gai nhọn của nó đâm vào tay, anh cũng cam tâm tình nguyện để máu mình chảy ra, chỉ để được nắm giữ nó trong lòng bàn tay.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận