Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Chưa đủ. Nhảy xuống đi.”
Thời An trong mơ chỉ tay ra khung cửa sổ hình vòm, bên dưới là vực thẳm đen ngòm không thấy đáy.
“Nếu ngươi không nhảy, ta sẽ không vui.”
Lục Thời Gia lắc đầu yếu ớt, máu từ ngực vẫn tuôn trào: “Ta không thể… Ta muốn ở bên nàng… chết cũng phải ở bên nàng…”
“Vô dụng.”
Thời An lạnh lùng bước ra khỏi quan tài, cô đi đến bên cửa sổ, quay lại nhìn anh lần cuối rồi gieo mình xuống vực thẳm.
“KHÔNG!!!”
Lục Thời Gia gào lên, bật dậy khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Căn phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển rì rào bên ngoài.
Anh quay sang bên cạnh. Thời An 17 tuổi đang nằm đó, ngủ say sưa, nhịp thở đều đều bình yên. Cô vẫn ở đây. Cô chưa chết, cũng không phải ma cà rồng.
Lục Thời Gia run rẩy vươn tay, ôm chặt cô vào lòng, siết mạnh đến mức Thời An khẽ cựa quậy vì đau. Anh vùi mặt vào tóc cô, hít lấy mùi hương quen thuộc để trấn an bản thân. Nỗi sợ hãi mất mát trong giấc mơ quá chân thực, khiến anh nhận ra rằng, anh không thể sống thiếu cô, dù chỉ một giây.

Kết thúc kỳ nghỉ 7 ngày, họ quay trở về. Lục Thời Gia đưa Thời An đến Munich, Đức để kiểm tra tại một bệnh viện danh tiếng. Kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Không có bất kỳ dấu hiệu bệnh lý hay đột biến gen nào.
Hai người tuy thất vọng nhưng cũng không quá bi quan. Họ dành thêm 2 ngày du lịch ngắn ở Đức, Ba Lan và Séc trước khi về nước.
Trở lại công ty, công việc của Lục Thời Gia chất đống như núi. Thời An không thể đi học trong tình trạng lúc to lúc nhỏ này, nên đành phải theo anh đến tập đoàn Lục Thị.
Sự xuất hiện của một bé gái 4 tuổi bên cạnh “tảng băng ngàn năm” Lục Thời Gia đã tạo nên một cơn địa chấn trong toàn bộ tập đoàn. Nhân viên nhìn thấy anh dắt tay cô bé đi vào sảnh chính, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, thì thầm to nhỏ.
“Con rơi của tổng giám đốc hả?” “Trời ơi, giống hệt Lục tổng phiên bản mini!” “Dễ thương quá đi mất!”
Trong thang máy chuyên dụng, Tống Dương – thư ký thân cận nhất, không nhịn được tò mò, liếc nhìn cô bé đang được Lục Thời Gia bế trên tay. Cậu ta nhận ra những nét quen thuộc trên khuôn mặt bầu bĩnh kia.
“Lục tổng… đây là…?”
Chưa kịp để sếp trả lời, “Bánh ngọt nhỏ” đã quay sang, nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt híp lại: “Chào chú! Con là con gái rượu của ba Lục đấy ạ!”
Lục Thời Gia nhếch mép, vỗ nhẹ vào mông cô bé một cái bộp đầy cưng chiều, cũng chẳng buồn giải thích. Để mặc Tống Dương đứng trời trồng, hóa đá tại chỗ vì sốc.
Cả ngày hôm đó, Lục Thời Gia bận tối mắt tối mũi với các cuộc họp. Văn phòng chủ tịch rộng lớn trở thành sân chơi của Thời An. Cô bé lăn lê bò toài trên thảm lông, chơi xếp hình, xem hoạt hình trên màn hình lớn.
Đến trưa, sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ ập đến. Cơ thể trẻ con không chịu được sự vận động liên tục. Lục Thời Gia bế cô vào phòng nghỉ riêng bên trong văn phòng, đắp chăn cẩn thận rồi lại quay ra làm việc.
Bốn giờ chiều.
Thời An tỉnh dậy, dụi mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ. Bên ngoài văng vẳng tiếng giày cao gót nện xuống sàn và giọng nữ chua ngoa, hách dịch.
Cô bé tò mò tuột xuống giường, rón rén đi chân đất ra cửa, hé một khe nhỏ nhìn ra ngoài.
Là Trần Mạn Mạn – siêu mẫu kiêm tiểu thư nhà họ Trần, kẻ luôn bám riết lấy Lục Thời Gia như đỉa đói. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ bó sát, khoét sâu, trang sức kim cương lấp lánh, đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sofa tiếp khách, chỉ tay năm ngón quát nạt trợ lý thứ ba của Lục Thời Gia.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận