Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cậu điếc hay sao mà không nghe tôi nói? Lấy cho tôi ly nước chanh! Nhanh cái chân lên!”
Trần Mạn Mạn hất hàm, giọng nói đầy vẻ bề trên. Cậu trợ lý trẻ tuổi mặt mày tái mét, tay chân lóng ngóng. Cậu biết rõ quy tắc của Lục tổng: cấm phụ nữ bén mảng đến văn phòng, đặc biệt là khi “tiểu công chúa” đang ngủ bên trong.
“Trần tiểu thư… Lục tổng đang họp… Cô vui lòng ra ngoài đợi được không ạ?”
“Cậu dám đuổi tôi?” Trần Mạn Mạn trừng mắt, đứng phắt dậy, “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là hôn thê tương lai của Lục Thời Gia đấy! Cẩn thận tôi bảo anh ấy đuổi việc cậu ngay lập tức!”
Trong lúc tranh cãi, ánh mắt hoảng sợ của cậu trợ lý vô tình liếc về phía cánh cửa phòng nghỉ đang khép hờ. Trần Mạn Mạn tinh ý nhận ra ngay.
“Trong đó có ai? Đừng nói là con hồ ly tinh nào đấy nhé?”
Cô ta đẩy mạnh cậu trợ lý sang một bên, sải bước hùng hổ tiến về phía phòng nghỉ.
Thời An đứng sau cánh cửa, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trong đầu lóe lên một ý nghĩ tinh quái. Cô bé nhanh như sóc, chui tọt xuống gầm giường, nấp sau tấm ga trải giường rủ xuống đất.
Trần Mạn Mạn đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống trơn. Chăn gối trên giường hơi xô lệch, chứng tỏ vừa có người nằm. Cô ta đi quanh phòng, kiểm tra tủ quần áo, phòng tắm, nhưng không thấy ai.
“Hừ, chắc là trốn rồi.”
Cô ta quay lại, đóng cửa, khóa trái. Cậu trợ lý bên ngoài đập cửa thùm thụp nhưng vô ích.
Trần Mạn Mạn cười đắc ý. Cô ta ngả người xuống chiếc giường mang hơi hướm của Lục Thời Gia, hít hà mùi hương nam tính còn vương trên gối. Mắt cô ta mơ màng, tưởng tượng đến cảnh tượng ân ái với người đàn ông trong mộng.
“Thời Gia… anh ác lắm… sao cứ lạnh lùng với em mãi thế…”
Thời An nằm dưới gầm giường, bịt miệng nín cười, thầm nghĩ: Bà chị này bị ảo tưởng sức mạnh à?
Nhưng màn kịch hay mới chỉ bắt đầu. Trần Mạn Mạn đứng dậy, bắt đầu… cởi đồ.
Chiếc váy đỏ rơi xuống sàn. Cô ta chỉ còn lại bộ nội y ren đen mỏng tang, thiếu vải đến mức không thể thiếu hơn, che hờ hững những điểm nhạy cảm. Cô ta đứng trước gương toàn thân, uốn éo, tạo dáng khiêu gợi, tay vuốt ve cơ thể mình, miệng lẩm bẩm tập dượt những câu thoại quyến rũ để lát nữa “tấn công” Lục Thời Gia.
Thời An mắt tròn mắt dẹt. Trời ơi, đau mắt quá! Cô bé lôi chiếc điện thoại nhỏ xíu trong túi ra, bật chế độ quay video. Cái này mà tung lên mạng thì siêu mẫu Trần Mạn Mạn có mà độn thổ.
Ở bên ngoài, cậu trợ lý thứ ba đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Cậu gọi điện cầu cứu Tống Dương, rồi run rẩy gọi cho Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia đang ở dưới sảnh tòa nhà sau cuộc họp. Nghe tin Trần Mạn Mạn đang ở trong phòng nghỉ của mình – nơi Thời An đang ngủ, sắc mặt anh lập tức đen sì như đít nồi.
“Phong tỏa tầng đó lại! Tôi lên ngay!”
Anh gầm lên, lao vào thang máy chuyên dụng, ấn nút tầng cao nhất. Tống Dương và đám vệ sĩ chạy theo hụt hơi. Trong đầu Lục Thời Gia chỉ có một ý nghĩ: Nếu cô ta dám động vào một sợi tóc của Thời An, cô ta chết chắc!
Trong phòng nghỉ, Trần Mạn Mạn đang say sưa tạo dáng thì nghe thấy tiếng động lạ dưới gầm giường. Cô ta cúi xuống nhìn.
Hai mắt chạm nhau. Một đôi mắt to tròn ngây thơ, một đôi mắt trát đầy phấn son kinh ngạc.
“Áaaaaa! Con ranh con nào đây?”
Trần Mạn Mạn hét lên, lôi xềnh xệch Thời An từ trong gầm giường ra. Cô ta túm lấy tóc cô bé, giật mạnh.
“Mày làm gì ở đây? Mày quay lén tao hả? Đưa điện thoại đây!”
“Hu hu… Đau quá… Buông ra… Đồ mụ phù thủy xấu xa!” Thời An vừa khóc vừa giãy giụa, nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đá văng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận