Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngày hôm sau.
Tại trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị, không khí làm việc căng thẳng như dây đàn. Trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, Lục Thời Gia đang phê duyệt hồ sơ, bên cạnh là chiếc ghế sofa dài, nơi “Bánh ngọt nhỏ” đang cuộn tròn ngủ trưa sau khi ăn no nê.
Thời An trong hình hài trẻ con rất ham ngủ. Cô bé ngủ say sưa, má phính rung rinh theo nhịp thở, nước dãi chảy ra ướt cả một mảng gối.
Lục Thời Gia dừng bút, đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau khóe miệng cho cô. Anh ngắm nhìn cô một lúc, ánh mắt dịu dàng đến mức nếu nhân viên nhìn thấy chắc sẽ tưởng sếp mình bị vong nhập. Anh đắp lại chăn cho cô, rồi rón rén đi ra ngoài phòng tiếp khách.
Bên ngoài, trợ lý Trịnh Nhụy gõ cửa, bước vào với vẻ mặt e ngại:
“Thưa Lục tổng, cậu Trình Đình… cậu ấy nhất quyết đòi gặp ngài.”
Nghe đến cái tên này, Lục Thời Gia nhíu mày, vẻ mặt sa sầm xuống. “Thằng ranh con này, gan to thật.”
Sau khi lệnh cấm túc của Trình lão gia tử được dỡ bỏ, Trình Đình đã lập tức chạy đến đây tìm Thời An. Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định tán tỉnh “vợ tương lai” mà cậu ta tự phong.
“Cho cậu ta vào.”
Nửa tiếng sau, Trình Đình bước vào phòng tiếp khách. Cậu ta trông có vẻ hốc hác hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh hy vọng khi nhìn thấy Lục Thời Gia.
“Em chào anh Thời Gia ạ.”
Lục Thời Gia ngồi vắt chân trên ghế chủ tọa, không thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Trình Đình gãi đầu, cười gượng: “Dạ… em tìm An An. Đã lâu không thấy cô ấy đi học, gọi điện cũng không được, đến nhà thì bảo vệ không cho vào… Em lo lắng nên…”
Lục Thời Gia ngẩng lên, ánh mắt sắc lẹm như tia X quét qua người Trình Đình khiến cậu ta rùng mình.
“Cậu lo lắng cái gì? Tôi là anh trai nó, tôi còn chưa lo, đến lượt cậu sao?”
“Dạ không… ý em là…” Trình Đình lắp bắp.
Lục Thời Gia nhếch mép, buông một lời nói dối trơn tru không chớp mắt: “Thời An đi du học Châu Âu rồi. Đi tu nghiệp nghệ thuật. Nửa tháng nữa, đúng lễ trưởng thành mới về.”
“Châu Âu ạ? Đi nước nào ạ? Cô ấy đi một mình sao? Nguy hiểm lắm…” Trình Đình sốt sắng hỏi dồn.
Lục Thời Gia đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn bộp. Tiếng động khiến Trình Đình giật bắn người, im bặt.
“Cậu đang thẩm vấn tôi đấy à? Việc của Lục gia, bao giờ đến lượt họ Trình các người xía vào?”
Sát khí tỏa ra từ người đàn ông đối diện quá lớn. Trình Đình sợ đến mức chân tay bủn rủn. Cậu ta biết mình lỡ lời. Ở cái đất này, chọc giận Lục Thời Gia chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
“Em… em xin lỗi. Em biết rồi ạ. Em xin phép về trước.”
Trình Đình cúp đuôi chạy mất dép. Lục Thời Gia nhìn theo bóng lưng cậu ta, cười khẩy. Châu Âu rộng lớn thế, mày cứ từ từ mà tìm. Tìm đến kiếp sau cũng không thấy đâu.
Giải quyết xong tình địch, Lục Thời Gia lại phải đi họp. Anh gọi Trịnh Nhụy vào, dặn dò cô cử người trông chừng Thời An trong lúc anh vắng mặt.
Trịnh Nhụy vì muốn nâng đỡ người nhà, đã giao việc này cho cô em họ đang thực tập là Trịnh Lâm. Cô dặn đi dặn lại con bé phải cẩn thận, cứ 5 phút phải kiểm tra một lần.
Nhưng Trịnh Lâm, một cô sinh viên mới ra trường đầy ảo tưởng, lại cảm thấy việc trông trẻ này quá hạ thấp giá trị bản thân. Cô ta vào phòng nghỉ, thấy căn phòng quá xa hoa lộng lẫy thì mải mê chụp ảnh check-in sống ảo, quên béng mất nhiệm vụ chính.
Trên giường, “Bánh ngọt nhỏ” cựa quậy, mở mắt tỉnh dậy. Cô bé khát nước, cổ họng khô khốc. Cô lồm cồm bò xuống giường, nhưng chân ngắn quá nên ngã bịch xuống sàn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận