Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tiếng động khiến Trịnh Lâm giật mình, vội vàng cất điện thoại. Cô ta chạy lại đỡ Thời An dậy, nụ cười giả tạo nở trên môi:
“Ôi, em dậy rồi à? Chị xin lỗi, chị không nghe thấy.”
Thời An nhăn mặt, xoa xoa cái mông đau điếng. Cô bé đang ngái ngủ nên hơi cáu kỉnh: “Chị làm gì mà em gọi mãi không thưa? Em khát nước! Lấy nước cho em!”
Trịnh Lâm luống cuống đi ra bàn trà. Trên bàn có một bình đun nước siêu tốc vừa mới sôi xong. Cô ta rót đầy một cốc, cũng chẳng thèm kiểm tra nhiệt độ, cứ thế mang lại cho Thời An.
“Nước đây, em uống đi.”
Thời An đang khát khô cổ, thấy nước là vồ lấy, đưa lên miệng uống ừng ực.
“Áaaaaa!”
Tiếng hét thất thanh vang lên xé toạc không gian yên tĩnh của văn phòng. Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ tan tành xoảng. Nước nóng bắn tung tóe.
Thời An ôm miệng, khóc thét lên, nước mắt giàn giụa. Môi và lưỡi cô bé bỏng rát, đau đớn như bị lửa đốt.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Lục Thời Gia lao vào như một cơn lốc. Anh đang họp dở thì nghe thấy tiếng hét của cô, tim anh như ngừng đập, vứt bỏ cả cuộc họp chạy về.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu nóng dồn lên não anh. Thời An ngồi bệt dưới sàn, khóc nức nở, miệng sưng đỏ. Trịnh Lâm đứng đơ ra đó, mặt cắt không còn giọt máu.
Lục Thời Gia lao đến, bế thốc Thời An lên, kiểm tra miệng cô. Môi sưng vù, đỏ tấy. Anh quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, trừng trừng nhìn Trịnh Lâm và Trịnh Nhụy vừa chạy tới.
“Cô cho nó uống cái gì? HẢ?”
Trịnh Lâm run lẩy bẩy, lắp bắp không ra hơi: “Nước… nước nóng… em quên… em xin lỗi…”
“Nước sôi mà cô cho trẻ con uống? Cô muốn giết nó à? Cút! Cút hết cho tôi! Từ ngày mai đừng để tôi thấy mặt các người ở cái thành phố này nữa!”
Tiếng gầm của Lục Thời Gia rung chuyển cả tầng lầu. Anh chưa bao giờ giận dữ đến thế. Tống Dương đứng bên cạnh cũng phải rùng mình.
“Gọi bác sĩ Trần! Ngay lập tức!”
Thời An thấy anh trai nổi điên thì sợ hãi, nín khóc. Cô bé túm lấy áo anh, mếu máo: “Anh ơi… không phải tại chị ấy đâu… tại em… em không để ý… anh đừng mắng nữa…”
“Em câm miệng!” Lục Thời Gia quát cô. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy đôi mắt sợ sệt của cô, anh lại hối hận, ôm chặt cô vào lòng, giọng run rẩy: “Đau lắm không? Ba xin lỗi… ba đến muộn…”
Bác sĩ Trần đến khám, may mắn là chỉ bị bỏng nhẹ, bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi. Nhưng Lục Thời Gia vẫn không yên tâm. Anh hủy hết lịch trình buổi tối, tự mình lái xe đưa cô về nhà.
Suốt dọc đường, không khí trong xe ngột ngạt đến đáng sợ. Lục Thời Gia im lặng, tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch các khớp xương. Thời An ngồi ghế sau, len lén nhìn anh qua gương chiếu hậu, không dám ho he nửa lời. Cô biết anh đang tự trách mình.
Về đến nhà, anh lẳng lặng bế cô vào bếp, rót một cốc nước ấm, kiểm tra nhiệt độ thật kỹ, cắm ống hút vào rồi đưa tận miệng cô.
“Uống đi. Từ từ thôi.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận