Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức Thời An dậy. Cô mở mắt, thấy mình vẫn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Lục Thời Gia. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt điển trai của anh, làm dịu đi những đường nét lạnh lùng thường ngày.
Nhưng sự bình yên này không kéo dài lâu. Một cuộc điện thoại từ nhà tổ gọi đến phá tan bầu không khí lãng mạn.
Lục lão gia triệu tập.
Trên đường về nhà tổ, Thời An lo lắng không yên. Cô (vẫn trong hình hài thiếu nữ vì chưa đến 10 giờ sáng, một ngoại lệ hiếm hoi) nắm chặt tay Lục Thời Gia.
Vừa bước vào thư phòng uy nghiêm, không khí trầm mặc đến nghẹt thở bao trùm. Cha của Lục Thời Gia ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt nghiêm nghị. Mẹ anh, bà Thời Cẩm Du, ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lo âu.
“Quỳ xuống!”
Lục lão gia quát lớn. Lục Thời Gia không nói một lời, buông tay Thời An ra, đi đến giữa phòng và quỳ xuống thẳng tắp.
Thời An hoảng hốt, định chạy lại đỡ anh thì bị Thời Cẩm Du kéo lại.
“An An, lại đây với dì.”
Bà ấn cô ngồi xuống ghế, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Cả đêm qua cô biến thành trẻ con, sáng nay lại thành người lớn. Bà biết, lời nguyền gia tộc đã ứng nghiệm. Và bà cũng lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hai đứa con mình.
“Gia Gia, con giải thích đi. Tại sao lại giấu giếm chuyện của An An? Con định làm gì con bé?” Lục lão gia chất vấn.
Lục Thời Gia ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Con yêu em ấy. Con muốn cưới em ấy làm vợ.”
Chát!
Một cái gạt tàn bay vèo qua, đập vào vai Lục Thời Gia rồi rơi xuống sàn gỗ xoảng. Anh không né tránh, vẫn quỳ thẳng lưng.
Thời An hét lên, vùng khỏi tay Thời Cẩm Du, lao đến chắn trước mặt Lục Thời Gia. Cô dang hai tay che chở cho anh, nước mắt lưng tròng nhìn Lục lão gia và Thời Cẩm Du.
“Không phải lỗi của anh ấy! Là con! Tất cả là tại con!”
Cô khóc nức nở, thú nhận tất cả những bí mật thầm kín nhất:
“Dì Thời, chú Lục… con xin lỗi… Là con thích anh Gia trước. Là con quyến rũ anh ấy. Con không muốn làm em gái anh ấy nữa. Con muốn ở bên cạnh anh ấy cả đời. Nếu chú muốn đánh, hãy đánh con đi! Đừng đánh anh ấy!”
Cả phòng lặng ngắt.
Lục Thời Gia sững sờ nhìn bóng lưng mảnh mai đang che chắn cho mình. Trái tim anh rung động mãnh liệt. Cô gái nhỏ của anh, người luôn được anh bao bọc, nay lại dũng cảm đứng ra bảo vệ anh trước mặt cha mẹ.
Thời Cẩm Du thở dài, đứng dậy đi tới, kéo Thời An vào lòng.
“Đứa ngốc này. Ai nỡ đánh con chứ.”
Bà nhìn sang chồng mình, rồi nhìn đứa con trai đang quỳ dưới đất với ánh mắt si tình ngốc nghếch. Bà biết, ván đã đóng thuyền.
“Ông nó à, thôi đi. Con cái lớn rồi, chúng nó tự có số phận của mình. Hơn nữa… An An cũng là đứa tôi ưng ý nhất.”
Lục lão gia hừ lạnh một tiếng, nhưng nét mặt đã giãn ra. Ông phất tay: “Đứng dậy đi. Liệu mà đối xử tốt với con bé. Nếu để nó khóc, tao đánh gãy chân mày.”
Lục Thời Gia đứng dậy, ôm chầm lấy Thời An, hôn lên tóc cô trước mặt bố mẹ. Một cái kết mở đầu cho sự chấp thuận của gia đình.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận