Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm Tân Hôn Nồng Cháy

Lần trước chỉ là thoáng qua mơ hồ, nhưng lần này, mọi cảm giác lại chân thật đến lạ kỳ, khắc sâu vào từng thớ thịt.

“Thả lỏng đi em.” Giọng Mục Phách khàn đặc.

Những giọt mồ hôi từ trán anh rơi xuống mi mắt Gia Ngộ. Cô khẽ chớp, nhìn rõ đáy mắt anh rực cháy ngọn lửa dục vọng nguyên sơ. Anh lúc này thật khác xa so với thường ngày. Anh của ngày thường hay cười, nụ cười hiền lành có phần bẽn lẽn, nói chuyện với cô vài câu là tai đã đỏ ửng. Nhưng khi trên giường, anh như biến thành một người khác, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, hoàn toàn nắm giữ thế chủ động. May mắn thay, dù có hung hãn đến đâu, anh vẫn luôn để ý đến cảm nhận của cô. Đêm nay, đêm tân hôn của họ.

“Mạnh chút nữa đi anh, em chịu được mà.” Gia Ngộ cười rạng rỡ, giọng nói lả lơi đầy khêu gợi, “Em thích anh cứ thế này mà giày vò em.”

Dù biết tính cô thẳng thắn, chẳng hề e dè, nhưng nghe những lời táo bạo như vậy, Mục Phách vẫn không khỏi sững người trong giây lát. Anh cúi xuống, nở nụ cười vừa có chút ngượng ngùng vừa ẩn chứa sự phấn khích khó tả: “Được thôi.”

Rồi anh thúc mạnh hơn, sâu hơn.

“Ân… a…” Gia Ngộ bật ra tiếng rên khe khẽ, mồ hôi túa ra, làn da ửng hồng đầy mời gọi. Cô vòng chân quấn chặt lấy hông Mục Phách, kéo tay anh đặt lên bầu ngực căng tròn của mình, thì thầm: “Chỗ này…”

Mục Phách khẽ bóp nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi như miếng bơ sữa thượng hạng dưới tay. Trên đỉnh là nụ hồng chúm chím như trái dâu tây nhỏ, lập tức bị anh ngậm vào miệng, khi thì dùng răng day nhẹ, lúc lại dùng lưỡi cuốn lấy, day nghiến. Gia Ngộ bị kích thích đến run rẩy cả đùi, mật ngọt nơi cửa mình tuôn ra ào ạt, bao bọc lấy “cậu bé” đang hùng dũng ra vào, khiến nơi giao hợp của cả hai trở nên trơn trượt, lầy lội, hòa cùng mồ hôi và tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” đầy ám muội. Gia Ngộ cảm thấy đê mê như đang trôi nổi giữa biển khơi, cô ôm chặt lấy đầu Mục Phách, siết lấy anh không rời.

“A… sướng quá…”

“Thử đưa tay xuống dưới xem nào.” Mục Phách thì thầm bên tai cô.

“Cậu bé” liên tục thúc sâu vào tận cùng, khiến những vách thịt non mềm bên trong căng ra đầy kích thích. Gia Ngộ bị anh làm cho thần trí mơ màng, bàn tay run rẩy lần xuống bụng anh, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, những khớp ngón tay chạm vào cặp “bi” căng tròn đang lúc lắc bên ngoài cửa mình. Cô khẽ nắm lấy, xoa nhẹ, cảm nhận rõ ràng “cậu bé” bên trong lại càng thêm cương cứng, lớn thêm vài phần.

“Cứng quá đi mất.” Cô thì thào.

“Không cứng làm sao khiến em sướng được?”

Mục Phách đổi tư thế, quỳ thẳng người dậy, hai tay bẻ rộng đùi Gia Ngộ ra, nhấc bổng eo cô lên không trung. Nơi hai người đang quấn quýt hiện ra rõ mồn một trước mắt anh. Anh nuốt khan, yết hầu chuyển động, rồi dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh về phía trước, đưa đầu “cậu bé” cắm sâu vào nơi tận cùng sâu thẳm nhất.

“Á!”

Gia Ngộ sướng đến điên dại, móng tay cào loạn xạ lên vai Mục Phách, để lại năm vệt đỏ hằn sâu. Cô co rúm người lại theo bản năng, cửa mình vì đạt đỉnh mà siết chặt lấy “cậu bé”, hổn hển nói: “Rút… rút ra đi… em… em muốn…”

Mục Phách cúi sát vào tai cô, đôi mắt trong đêm tối sáng rực như mắt sói: “Vậy thì cứ mặc kệ nó đi.”

Lúc Gia Ngộ tỉnh dậy, chỉ còn mình cô trên chiếc giường lớn. Mục Phách đã dậy từ lúc nào. Quần áo trên người cô đã được thay mới, sạch sẽ và thơm tho, chỉ có nơi giữa hai chân vẫn còn rã rời, mềm nhũn, nhưng không hề đau rát. Mục Phách đêm qua quả thực đã rất biết cách kiểm soát sức lực. Cô bước xuống giường, kéo rèm cửa, vươn vai đón ánh nắng ban mai. Chiếc váy ngủ trễ nải kéo lên, để lộ vùng bụng phẳng lì. Bụng cô réo lên một tiếng, cô thấy hơi đói. Cuộc mây mưa đêm qua khiến cô chẳng còn tâm trí đâu mà ăn khuya. Mở cửa phòng, mùi thức ăn thơm lừng từ bếp bay tới. Gia Ngộ lần theo mùi hương, thấy bóng dáng Mục Phách đang tất bật nấu nướng. Nghe tiếng cô, tay anh vẫn không dừng lại, chỉ quay đầu cười dịu dàng như gió xuân: “Em dậy rồi à? Anh nấu ít cháo với trứng gà, rán thêm mấy cái quẩy nữa là xong.”

Gia Ngộ bước vào bếp: “Anh còn biết làm cả bánh quẩy cơ à?”

Mục Phách vội ngăn cô lại.

“Dầu nóng lắm, đừng lại gần.”

Gia Ngộ ngoan ngoãn dừng bước, sợ đứng mỏi chân, cô kéo ghế ngồi xuống cách đó không xa, chăm chú nhìn anh rán quẩy.

Bình luận

Để lại bình luận