Chương 1

Thôn Thạch, một thôn xóm phổ phổ thông thông, thôn như tên, xung quanh đều là rừng núi hoang sơ, bởi vì gần tỉnh ma lại chiếm cứ một tuyến đường giao thông quan trọng nên có dân cư đông đúc.

Vào giữa hè, sau mười hai giờ ánh mặt trời chiếu rọi hết công suất lên mảnh đất khô ráo này, ở thôn nam, trong nhà họ Vân, ngôi nhà này vừa nhỏ vừa nát, trong sân có một cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, cô tên là Vân Thư, là con thứ ba của gia đình Vân Tam, khuôn mặt trắng nõn có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh. Mà Vân Tam và vợ Lý Hồng đang ngồi trên ghế nhỏ trong phòng, trong lòng bà còn ôm một bé trai cho uống sữa, hai người ngồi cực kỳ khép nép, dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía thôn trưởng thôn Thạch đang ngồi trên giường đất.

Bọn họ thấp thỏm như vậy là có nguyên nhân, nhà nước có chính sách sinh một con, đứa thứ hai Vân Bá Sinh nhà bọn họ là sinh lén, phải giao tiền phạt, khiến hai vợ chồng sầu muốn chết, trong nhà nghèo như vậy nên bọn họ vẫn chưa nộp tiền phạt nữa!

Trưởng thôn cũng biết bọn họ không nộp nổi tiền phạt, vì thế vị thôn trưởng cường tráng này giả vờ khó xử ép buộc hai vợ chồng nộp tiền, còn không chút để ý quét mắt nhìn về phía thiếu nữ ngồi xổm bên ngoài phòng, sâu trong đôi mắt tràn đầy lửa nóng, nhưng lại bị vẻ ngoài uy nghiêm che lấp.

Trong lúc chống đẩy, Hướng Tông Đường cảm thấy cũng được rồi, vì thế tự nhiên hỏi:

“Này, anh Tam, con gái anh bao lớn rồi?”

Vân Tam ngẩn người nhìn Vân Thư đang ngồi ngoài sân.

“Hai mươi hai tuổi, mới vừa tốt nghiệp, thôn trưởng, cậu nghĩ đi, tôi cho nó vào đại học còn thiếu một đống nợ, tôi thật sự…”

Ông còn muốn mượn chuyện này cầu tình, Hướng Tông Đường lập tức cắt ngang lời Vân Tam.

“Tôi hiểu mà, anh đừng vội, như vậy đi, tôi sẽ cho anh một cơ hội trước.”

“Thật sao?”

Vân Tam nhảy lên, kích động đến mức đỏ mặt tía tai, không ngừng nói cảm ơn, xuýt nữa đã quỳ xuống, Hương Tông Đường nhanh chóng đỡ ông lên.

“Đừng anh Tam, anh nghe tôi nói xong đã, tôi có điều kiện.”

Vân Tam nghe vậy lập tức ngồi xuống hỏi:

“Cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì, tôi lập tức làm luôn.”

Hướng Tông Đường mỉm cười, đóng cửa nhà chính, đứng bên cạnh chậm rãi nói:

“Điều kiện của tôi là hãy gả Vân Thư cho con tôi, chú thấy thế nào.”

Vừa nói ra lời này, hai vợ chồng đồng thời biến sắc, Vân Tam lập tức chửi ầm lên muốn đánh người, Hướng Tông Đường cũng không né mặt ông đấm, Lý Hồng sợ mất khống chế nhanh chóng buông con kéo chồng mình ra. Vân Tam vẫn còn rất tức giận, chỉ vào mũi hắn mắng to.

“Họ Đường, cậu có phải người không? Muốn đẩy con gái tôi vào hố lửa sao?”

Hướng Tông Đường phồng mang trợn mắt che mặt, nhìn Vân Tam đang tức giận thở dài.

“Anh Tam, không phải tôi muốn chiếm tiện nghi gì đâu, mà số tiền phạt này sắp bằng học phí hai năm của con gái anh rồi, có thể khiến nhà anh mở rộng gấp đôi, con tôi thì làm sao? Nó là người thực vật, nhưng tâm thần của nó vẫn bình thường, có thể truyền hương khói, già rồi có thể dưỡng lão.”

Nói xong Hướng Tông Đường ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu gạt nước mắt.

“Tôi không vợ, không cha, không mẹ, đến đứa con này còn như vậy, không ăn nổi một miếng cơm, Vân Thư đến nhà tôi còn hạnh phúc hơn nhà khác, anh nhẫn tâm để con gái cưới mấy tên đánh vợ kia sao?”

Vân Tam liếc mắt nhìn dáng vẻ của Hướng Tông Đường, trong lòng lại cảm thấy không đành lòng, sắc mặt thoáng bình tĩnh lại, Lý Hồng cầm khăn giấy đưa cho Hướng Tông Đường, Hướng Tông Đường cầm lấy lau nước mắt: “Tôi biết là các người đang vay mượn tiền đi học, như vậy đi, học phí này tôi sẽ bỏ ra, mặt khác cho một khoản tiền để sửa sang lại nhà cửa một chút, hơn nữa sau này khi cô ấy tốt nghiệp tôi sẽ trợ giúp cô ấy cho kỳ thi công chức.” Hắn tiếp tục kể thảm: “Chú à, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa, tôi đã chăm sóc cho thằng nhóc đó đến sức cùng lực kiệt rồi, nếu sau này tôi già rồi thì nó sẽ như thế nào đây? Vừa lúc chúng ta đều có khó khăn, hay là cứ nâng đỡ lẫn nhau một chút, chú thấy sao?”

Bình luận

Để lại bình luận