Chương 1

Lục Dĩnh không rõ bản thân đã ở trong căn phòng này bao lâu, làn da cũng vì thiếu ánh nắng mà trở nên trắng tới trong suốt.

Cô chỉ có thể nằm thở yếu ớt trên chiếc giường lớn.

Ánh đèn từ trên trần nhà chiếu xuống, làm thân ảnh người con gái càng trở nên nổi bật, mong manh nằm trên nền đen của chiếc giường.

Trong phòng thoang thoảng mùi tinh dầu táo xanh dễ chịu.

Xung quanh không có một chút tiếng động càng làm từng hơi thở khó nhọc của người con gái trở nên rõ ràng.

Áo choàng tắm trên cơ thể chỉ được khoác hờ, động một chút liền tuột ra để lộ những vết hôn đỏ ửng và dấu vết bầm tím. Cổ chân nhỏ xíu còn được đeo một chiếc khóa bạc tinh tế. Bên trong còn cẩn thận lót một lớp bông dày tránh làm tổn thương đến da thịt.

Dây xích mảnh mà chắc chắn, độ dài chỉ vừa đủ để cô đi tới nhà vệ sinh.

Chợt tiếng mở cửa vang lên, khiến cô gái nhỏ trên giường giật bắn mình.

“Nhạn ca ca.” Lục Dĩnh không cần nhìn tới cũng biết được ai là người mở cửa.

Cô cười chua xót trong lòng, bản thân có lẽ bị nhốt quá lâu, đến tiếng mở cửa của từng người cô cũng dần trở nên quen thuộc.

“Tại sao hôm nay không ăn trưa?” Lạc Nhạn mới trở về từ phòng thí nghiệm, trên người vẫn mặc nguyên chiếc áo blu trắng.

Hắn nhìn thấy khay cơm gần như vẫn còn nguyên liền cảm thấy không vui.

Lục Dĩnh cảm nhận được, cơ thể vô thức sợ hãi mà run lên: “Tối hôm qua tổn thương cổ họng… Em nuốt chúng rất đau.”

Quả thực đó là một phần lý do nhưng hơn cả, chính bản thân cô cũng không còn tha thiết gì chăm chút cơ thể này.

Có điều, chỉ cần làm phật ý bọn họ, Lục Dĩnh sẽ phải chịu trừng phạt vô cùng đáng sợ. Mỗi ngày đều cố gắng khó nhọc nhai từng miếng cơm như nhai sáp nến.

Hôm nay quả thực rất đau, cô không thể nuốt nổi cơm.

“Há miệng ra.” Lạc Nhạn tiến tới, muốn kiểm tra khoang họng của cô. Tay hắn dùng lực có chút mạnh khiến xương hàm Lục Dĩnh âm ỉ đau đớn.

Cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng thật to.

Lạc Nhạn đưa ngón tay vào trêu đùa đầu lưỡi mềm mại, Lục Dĩnh phối hợp liếm láp ngón tay thon dài. Trải qua thời gian rất dài, cô thực sự hiểu từng người bọn họ mong muốn điều gì.

Chỉ cần cô thuận theo, Lạc Nhạn cũng sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.

Hắn cũng dần buông lỏng tay, bên trong quả thật có một vài tổn thương: “Đợi người hầu làm món súp, tôi đích thân bón cho em.”

Lục Dĩnh dịu dàng gật đầu, sau đó dựa đầu vào ngực hắn cọ cọ như làm nũng.

Lạc Nhạn hài lòng với biểu hiện này, đưa tay lên vuốt nhẹ lên tóc cô: ” Em sớm như vậy không phải đều tốt rồi sao?”

“Nhạn ca ca, anh đừng giận nữa mà.” Giọng nói vì cổ họng cổn thương mà có bút bập bẹ, càng thêm phần nũng nịu.

Nói rồi Lục Dĩnh nâng tay ôm lấy eo hắn, càng thêm gắng sức lấy lòng.

Cô đã ở trong căn phòng này quá lâu rồi, nếu còn không ra ngoài Lục Dĩnh nghĩ bản thân sớm muộn cũng phát điên mất. Hơn nữa ngày ngày nằm trên giường, chân cô dường như cũng dần mất đi sức lực.

Lần cuối ra khỏi nơi này hẳn phải nửa năm trước…

Từ lần đó ương bướng phản kháng, đến bước ra khỏi cánh cửa phòng ngủ cô cũng không có cơ hội.

Cô đã suy nghĩ thật lâu, mãi đến vài ngày trước mới thông suốt mà ngoan ngoãn lấy lòng.

Dù sao cũng đâu còn cách nào khác chứ?

Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên: ” Thưa ngài, tôi mang đồ ăn tới.”

Căn biệt thự này rất lớn, người hầu rất nhiều xong chỉ có nhũ mẫu của Lạc Nhạn được phép tiến gần tới căn phòng này. Bà ấy cũng chính là người chịu trách nhiệm chăm sóc Lục Dĩnh.

“Mang vào đi.” Lạc Nhạn đối với bà rất có lòng tin tưởng.

Người phụ nữ ngoài 60 tuổi bước vào, tóc được gói gọn gàng dấu trong chiếc mũ nilong, người bà ấy cũng mặc một lớp áo bảo hộ.

Tựa như tiến vào khu vực có virut nguy hiểm vậy.

Đây chính là quy định bọn họ đặt ra, trong không gian riêng thuộc về họ, không được có bất kì tư vị của ai khác.

Bình luận

Để lại bình luận