Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chiều thứ sáu hôm ấy, công việc kết thúc sớm hơn thường lệ. Nhiếp Tu Tề xách chiếc cặp táp rời khỏi tòa nhà công vụ. Vừa yên vị trong xe, anh mới chợt nhớ ra cô con gái rượu chắc vẫn chưa tan lớp năng khiếu.
“Đến trung tâm văn hóa,” anh day trán, ra lệnh cho tài xế.
Người tài xế tên Tiểu Lý ngồi phía trước răm rắp tuân lệnh. Biết sếp mình ưa tĩnh lặng, anh ta không nhiều lời, chỉ lẳng lặng cho xe lăn bánh. Chiếc xe lướt êm trên phố. Nhiếp Tu Tề ngả lưng ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, dù đầu óc vẫn còn vướng bận công việc. Ở tuổi ba mươi lăm, sức lực anh không còn được như thời trai trẻ. Làm việc với máy tính cả ngày khiến hai bên thái dương đau nhức âm ỉ.
“Thưa ngài Nhiếp, đến nơi rồi ạ.”
Thấy Nhiếp Tu Tề không động tĩnh, Tiểu Lý ngoái lại nhìn. Có vẻ anh đã thiếp đi. Anh ta đành quay lên, kiên nhẫn nhìn về phía cổng trung tâm. Bảy giờ tối, chuông tan học vang lên.
Lũ trẻ tiểu học ùa ra như ong vỡ tổ. Đứa đeo bảng vẽ, đứa ôm đàn ghi-ta, đứa cầm bút lông, đứa nào đứa nấy líu ríu chạy nhảy, theo chân bố mẹ rời trường.
“Ngài Nhiếp… tan lớp rồi ạ. Ngài định vào tìm Kỳ Kỳ hay là…” Thấy học sinh đã vãn, sợ bỏ lỡ con gái sếp, Tiểu Lý đành đánh thức Nhiếp Tu Tề.
Nhiếp Tu Tề tỉnh giấc, chỉ một giấc ngủ ngắn mà tinh thần đã khá hơn nhiều. Chờ thêm một lúc vẫn không thấy con gái đâu, anh liếc đồng hồ rồi bước xuống xe, nói với Tiểu Lý: “Cậu ở đây đi, tôi vào xem con bé thế nào.”
Trung tâm văn hóa có đủ loại lớp học tài năng. Năm ngoái, anh đưa Kỳ Kỳ đến đây, hỏi con bé thích học gì. Cô bé chọn múa, thế là anh đăng ký cho con lớp ba-lê tại Trường vũ đạo Kim Lôi. Chính là nơi này.
Khi Nhiếp Tu Tề bước vào, tiếng nhạc du dương từ phòng tập vẫn còn vọng ra. Điệu piano chậm rãi, êm ái. Các bé gái trong váy trắng bồng bềnh đang tập múa theo cô giáo, người cũng mặc trang phục tương tự. Động tác của lũ trẻ còn vụng về, nhưng người phụ nữ hướng dẫn lại vô cùng kiên nhẫn, nhẹ nhàng chỉ bảo từng chút một, sửa lại tư thế cho từng đứa.
Xong xuôi, cô lại lên bục làm mẫu lần nữa. Dáng điệu cô thật thanh thoát. Mỗi cái vươn tay, duỗi mình đều làm căng những đường cơ mềm mại trên cánh tay. Đôi chân thon dài trong chiếc quần tất bó sát ẩn hiện dưới lớp váy xòe, di chuyển uyển chuyển, đẹp đẽ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, Nhiếp Tu Tề bất giác đứng thẳng người, lấy cặp tài liệu che chắn phía trước.
Bản nhạc kết thúc, lớp học tan. Kỳ Kỳ chạy ào ra, sà vào lòng Nhiếp Tu Tề.
“Bố! Sao nay bố đến đón con?” Cô bé để tóc ngắn rất xinh, chiếc váy ba-lê đính kim sa lấp lánh khiến cô bé trông như một nàng công chúa thiên nga nhỏ.
Nhiếp Tu Tề bế bổng con gái, nựng nịu một lúc rồi giả vờ bâng quơ hỏi: “Kia là cô giáo con à?” Ánh mắt anh dán chặt vào người phụ nữ đang đứng trước gương lớn. Cô đang cúi xuống nói chuyện với một học trò, nụ cười hiền hậu nở trên môi. Mái tóc đen búi gọn sau gáy, chiếc kẹp hoa khẽ rung rinh. Phụ huynh và học sinh ra vào tấp nập, nhiều người đến bắt chuyện với cô. Cô hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của người đàn ông lạ mặt.
“Dạ! Cô giáo con tốt lắm! Con thích cô Đàm lắm ạ!” Kỳ Kỳ hào hứng kể về cô giáo. Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lời, lặng lẽ ghi nhớ từng chi tiết con gái kể.
Đợi mọi người đã về gần hết, Nhiếp Tu Tề mới dắt con gái lại gần. “Cô Đàm, cô có thể dành chút thời gian nói chuyện không?” Giọng anh trầm ấm, lịch sự.
Đàm Trinh Tịnh dừng tay, ngẩng lên. Trước mặt cô là một người đàn ông chững chạc, toát lên vẻ cao sang. Anh mặc bộ đồ tối màu cắt may khéo léo, dáng người cao ráo, cân đối. Ngũ quan anh tuấn, đoan chính. Một tay anh dắt con gái, tay kia xách cặp, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ nhã nhặn. Trong số các bậc cha mẹ, đây là lần đầu cô gặp một người có phong thái nổi bật đến vậy.
Đàm Trinh Tịnh trấn tĩnh lại, vội đáp lời. Cô mỉm cười trò chuyện, mời anh vào phòng nghỉ giáo viên.

Bình luận

Để lại bình luận