Chương 1

Đêm đó, Quý Hiểu Dư có một giấc ngủ ngon đến lạ. Sau khi cùng tổng giám đốc tham gia buổi tiệc chiêu đãi, cô mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Chuẩn bị cho chuyến công tác này suốt cả tuần, cuối cùng cũng được đích thân tổng giám đốc đưa đi cùng. Mọi việc thuận lợi hơn mong đợi, niềm vui trong cô dâng lên không kìm được.
Cảm giác khoảng cách giữa cô và tổng giám đốc như được rút ngắn lại, đây rõ ràng là cơ hội để cô cố gắng thể hiện bản thân, mong được anh tin tưởng nhiều hơn.
Vì quá phấn khởi, trong bữa tiệc cô đã uống không ít rượu vang đỏ. Sau khi về khách sạn, chỉ kịp tắm rửa sơ rồi leo lên giường, ngủ một mạch đến sáng.
Tiếng chim hót líu lo bên cửa sổ khiến Quý Hiểu Dư chậm rãi tỉnh lại. Vẫn còn ngái ngủ, cô nhoẻn miệng cười, vươn vai một cách lười biếng. Nhưng vừa cử động liền cảm thấy hai chân hơi nhức mỏi, thân thể cũng có chút không thoải mái. Cô chỉ nghĩ do hôm qua mang giày cao gót cả ngày, chạy tới lui mới thành ra vậy.
Lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc đã đời như thế.
Cô thư thả mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào khiến cô hơi nheo mắt. Theo thói quen, cô xoay người tìm chiếc gối ôm mềm mại thường ôm mỗi sáng.
Nhưng lần này, vừa chạm vào đã thấy có gì đó… sai sai.
Gối ôm hôm nay dường như hơi cứng, hơn nữa còn… ấm. Tay cô theo phản xạ nhéo thử vài cái, cảm giác rõ ràng giống như… cơ bụng?
Trong nháy mắt, não cô như bị bật công tắc. Hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào “gối ôm” trước mặt.
Trước mắt cô rõ ràng là một tấm lưng trần, thân hình cao lớn, đường nét cơ bắp rắn rỏi – đặc biệt là vùng eo… vừa rồi cô mới chạm vào.
Chờ đã… đây là… một người đàn ông?
Cô như bị sét đánh, cúi vội nhìn lại bản thân – trên người chỉ quấn hờ một tấm chăn, làn da mịn màng lại xuất hiện vài vết ửng đỏ khó hiểu, nhất là ở vùng trước ngực…
Trong đầu cô đột nhiên bật ra ba chữ: “Tình một đêm?”
Đúng lúc này, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, khàn khàn lại mang theo ý cười:
“Nhìn đủ chưa?”
Âm cuối cùng nhẹ nhàng kéo dài, pha chút lười biếng quyến rũ như cố ý trêu ghẹo, khiến tim cô như muốn rơi ra ngoài. Nhưng điều khiến cô run rẩy hơn… chính là cô nhận ra ngay lập tức người vừa nói là ai.
Giọng nói này, cô chẳng thể nào lẫn được – là của tổng giám đốc cô vẫn thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay!
Cô bật dậy, gương mặt trắng bệch. Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến cô suýt chút nữa hôn mê tại chỗ.
Tổng giám đốc của cô, đang nằm thoải mái trên giường, tấm chăn mỏng vì động tác của cô mà tụt xuống, để lộ cơ thể khiến người ta nghẹn lời…

Lúc trước thấy Ngôn Dịch Thừa mặc tây trang, cũng nhìn ra dáng người anh không tồi. Đôi lúc cô cũng nhịn không được tưởng tượng rất nhiều bộ dáng anh không mặc quần áo. Không nghĩ tới, đời này cô thật sự nhìn thấy bộ dáng này của anh.
Hơn nữa thật sự rất đẹp.
Ngôn Dịch Thừa thấy cô ngơ ngác nhìn mình, nhất thời cũng không mở miệng, lười biếng dựa vào gối đầu, hơi nâng tay lên đặt ở phía sau đầu, thưởng thức bộ dáng cô cũng không mặc quần áo.
Tuy rằng, Quý Hiểu Dư mặc quần áo không có gì đặc biệt. Nhưng thời gian dài ở bên cạnh anh, Ngôn Dịch Thừa rõ ràng dáng người không bình thường của cô gái nhỏ này hơn ai khác. Kỳ thật, cô cũng có chút da thịt, thân hình cũng không tính là quá cao, gương mặt thịt phấn nộn nộn, thuộc loại hình tượng đáng yêu. Nhưng sau khi cởi sạch quần áo, nháy mắt liền biến thành một loại cảm giác khác.
Nhớ tới nơi mềm mại tối hôm qua anh yêu thích không muốn buông tay, còn có nơi nào đó làm anh khẩn trí. Giờ phút này, cái thứ giữa hai chân lại ngo ngoe rục rịch.
Mà Quý Hiểu Dư hoàn toàn không phát hiện trêи người mình không có bất kì cái gì che chắn, đang bị ánh mắt thâm trầm của người nào đó thưởng thức.
Mặt cô tái nhợt, cánh môi run rẩy không dám nói lời nào.
Cô vô cùng thích Ngôn Dịch Thừa, đầu óc cũng thỉnh thoảng nghĩ làm sao phác gục anh. Nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới, uống vài chén rượu, cô đã thật sự phác gục Tổng giám đốc nhà cô!
Trọng điểm là cô đã uống quá say, căn bản xảy ra chuyện gì đều không cảm nhận được a!!
“Tổng, Tổng giám đốc, thực xin lỗi…. Tôi, tôi nhất thời say rượu nên mất khống chế, tôi thật sự không cố ý.” Hốc mắt cô mang nước mắt, ngữ khí có bao nhiêu ủy khuất liền mang ra bấy nhiêu. Trong lòng cực kỳ khó chịu, Tổng giám đốc nhất định cảm thấy cô vô cùng ghê tởm, trở về khẳng định muốn đuổi việc cô rồi…
Nhìn gương mặt nhỏ đang rơi hai hàng nước mắt, Ngôn Dịch Thừa nheo mắt lại. Thấy cô dường như đang cảm thấy hổ thẹn, liền xoay người nhảy xuống giường, tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.
Quý Hiểu Dư còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Giây tiếp theo cô bị đè trêи giường, Ngôn Dịch Thừa tựa như từ trêи cao nhìn xuống cô, khàn khàn hỏi: “Chạy cái gì?”
Quý Hiểu Dư vừa thấy anh, hai tròng mắt liền không rời mà thất thần, khẩn trương thở phì phò, cặp иɦũ ɦσα vì thế mà phập phồng lên xuống, vô cùng mê người.
Thấy cô không nói gì, Ngôn Dịch Thừa cũng không vội, cười nhẹ vài tiếng: “Chẳng lẽ là, em đem tôi ăn sạch xong liền muốn vỗ ʍôиɠ chạy lấy người?”
Quý Hiểu Dư luống cuống, vội vàng lắc đầu: “Không phải như thế.”
“Biết bản thân làm sai?” Ngôn Dịch Thừa nhìn cô thật sâu, ngữ khí mang theo dụ hoặc.
Quý Hiểu Dư gật đầu, khóc không ra nước mắt, cô thật sự sai rồi, Tổng giám đốc muốn phạt cô như thế nào cô cũng chấp nhận, ngàn vạn lần đừng đuổi việc cô!
“Cho em cơ hội bồi thường.” Khóe môi anh cong lên, tươi cười, thân thể hạ xuống đè lên cô, lập tức cảm nhận được người dưới thân đang trở nên cứng đờ.
Anh tiến đến, ghé sát vào tai cô, cười tà mị: “Hầu hạ tôi thoải mái, tôi liền tạm tha em.”

Bình luận

Để lại bình luận